Lọc Truyện
Từ ngày 03/08/2024: TruyệnAzz sẽ chuyển sang dùng tên miền truyenazzmoi.com.Mong các bạn tiếp tục ủng hộ chúng mình và nhớ tên miền mới này nhé truyenazzmoi.com

Một Thai Ba Bảo Bảo Con Trai Siêu Sao làm Mai Mối (truyện full) - Khương Lam Hạ

Chương 261: Anh Lục, ngưỡng mộ danh tiếng anh đã lâu

Cố An An nghe vậy cau mày, lườm Lục Hạo Khải một cái, từng lời cảnh cáo của anh ta đều văng vẳng bên tai cô ta.

Trong lòng cô ta cũng hiểu, trong một gia đình gia thế như họ, con dâu không thể làm sai bất cứ điều gì chứ đừng nói tới việc làm mắt mặt gia tộc.

Trước mặt người ngoài, người vợ đều phải cực kỳ chỉnh chu, ở nhà phải hiền lành và biết thân biết phận, làm như vậy để bố mẹ chồng thấy được con dâu nhà mình như thế nào.

Cô ta rất nóng lòng chờ đợi được kết hôn với Lục Hạo Thành, nhưng cô không ngờ lại có kết quả như vậy.

Nhưng cô ta luôn hiểu rõ suy nghĩ của Lục Hạo Thành, cho dù sau này anh có muốn cưới vợ sinh con hay không, anh cũng sẽ không bao giờ lấy cô ta.

Cô ta chỉ là một đứa trẻ mồ côi, và cuộc sống sẽ không vì sự yếu đuối, nhẫn nhịn của cô ta mà cho cô ta tất cả những gì cô ta muốn.

Thậm chí không ai quan tâm đến suy nghĩ và sự khổ cực của cô ta.

Những người khác chỉ quan tâm bạn có năng lực và thành tích gì chứ họ sẽ không bận lòng về tâm trạng không vui của bạn.

Cố An An bình tĩnh nói: “Tôi biết rồi, anh không cần lo lắng, tôi sẽ biết thân biết phận mình chờ đợi gả cho anh.”

Không có tình yêu, tiền bạc là niềm an ủi tốt nhất đối với cô, sau bao nhiêu năm sống cuộc sống giàu sang, cô ta nhận ra tiền bạc có thể bảo vệ nhân phẩm của một người.

Lúc này trên gương mặt anh tuấn của Lục Hạo Khải mới xuất hiện một nụ cười, anh ta nói: “An An, hai nhà chúng ta là hàng xóm của nhau, tôi biết em là người thông minh và hiểu chuyện. Chỉ vì hai nhà chúng ta là những gia đình có gia thé, tôi lại là người thanh toán nên tôi biết trong lòng em không vui, nhưng tôi cũng đâu có vui vẻ.

Tuy nhiên, chúng ta không thể làm thinh trước áp lực từ bố mẹ hai bên, chỉ cần em giúp đỡ tập đoàn Lục Trăn chúng tôi, sau này vị trí phu nhân của chủ tịch tập đoàn Lục Trăn sẽ luôn là của em. “

Hôm nay lúc quay lại, anh ta đột nhiên đã nghĩ thông suốt rồi, anh ta sẽ không kết hôn với Cố An An thì cũng sẽ phải kết hôn với những tiểu thư của gia đình khác, thay vì tìm một người mà anh ta không quen biết, anh ta sẽ tìm một đối tác mà anh quen để cùng chung sống sau này.

Dù gì anh ta cũng có thể khống chế được Cố An An, cho dù anh ta dành thời gian đàn đúm ở bên ngoài cũng không sao.

Anh ta không phải là người từ bỏ toàn bộ khu rừng để đổi lấy một cái cây lớn.

Càng không giống như Lục Hạo Thành, ngốc nghéch chờ đợi một người mãi mãi không quay về.

Cố An An nhìn anh ta cười nói: “Lục Hạo Khải, hãy nhớ lấy lời hứa của anh với tôi ngày hôm nay. Vị trí phu nhân chủ tịch tập đoàn Lục Chắn chỉ có thể là Có An An tôi.”

Cố An An nắm chặt chiếc điện thoại trong tay và cười một cách kỳ quái.

Từ đầu đến cuối, cô ta không thể thoát khỏi sự cám dỗ của đồng tiền, cô ta đã làm việc chăm chỉ, cô ta đã nỗ lực vì tình yêu nhưng không được báo đáp.

Có một câu nói rất hay: “Nếu luôn không biết tự lượng sức mình mà cố chấp giành lấy những vì sao bằng tay không thì cuối cùng người đau khổ nhất vẫn là chính bản thân mình.”

Lục Hạo Khải đột nhiên nói: “Một lát nữa bố mẹ em và hai anh sẽ đến nhà chúng ta ăn cơm, đính hôn trước đi, đợi qua khoảng thời gian bận rộn này tôi sẽ bảo mẹ tôi đi xem chọn ngày lành tháng tốt để kết hôn.”

“Được!” Cố An An gật đầu, bây giờ mọi thứ đã định, cho dù cô ta có cố gắng thế nào cũng không thẻ thay đổi được gì.

Không có được thứ mình muốn thì cô ta sẽ gây rối, cô ta là người được yêu thương nên không cần phải lo ngại gì cả.

Cố An An từ từ nhắm mắt lại, chỉ cần Cố Ức Lam không quay về, nhà họ Cố sẽ luôn là chỗ dựa của cô ta.

Lam Hân về đến nhà và tháy Tiểu Tuấn vẫn đang ngồi đọc sách.

Cô đặt máy tính lên bàn, bật nó lên rồi đi thay giày.

Lục Tử Tuấn liếc nhìn máy tính của mẹ, hỏi: “Mẹ, mẹ còn phải làm việc sao?”

“Ù! Tiểu Tuấn, có người đã động máy tính của mẹ, mẹ sợ sẽ có chuyện nên phải quay lại làm thêm giờ mới có thể kịp ứng phó với chuyện có thể xảy ra.” Lam Hân nhìn vẻ mặt có chút khó hiểu của Tiểu Tuấn, mỉm cười rồi đi tới ngồi xuống bên cạnh con trai. Cô nói ra được chuyện này, trong lòng không còn cảm thấy chán ghét nữa.

Máy tính của mẹ cậu bị người ta động vào?

Lục Tử Tuấn khẽ nheo mắt, những thiết kế của mẹ cậu luôn được mọi người công nhận, nhưng cũng vì những thiết kế này mà mẹ cậu phải chịu đựng rất nhiều đau khổ, thậm chí ban đêm nằm mơ còn nói về mẫu thiết kế.

Cậu đứng dậy nói: “Mẹ, con về phòng thay quần áo đây, chú Lạc cũng sắp đến rồi”.

“ỪI” Lam Hân đáp lại khi đang tẩy trang trong phòng tăm.

Lục Tử Tuấn trở lại phòng, lập tức tìm điện thoại rồi bấm một dãy só.

Cuộc gọi nhanh chóng được kết nối.

“Này! Tiểu Thất, giờ này không ngủ hay sao mà lại gọi điện thoại cho tôi?” Giọng nói trong điện thoại khàn khàn tràn ngập vẻ buồn ngủ.

Vì chênh lệch múi giờ nên ở bên kia trời đã khuya.

Lục Tử Tuấn nghiêm nghị nói: “Thầy ơi, giúp em một việc …” Tiểu Tuấn giải thích nghi ngờ của mình với thầy rồi cúp máy.

Ngay sau khi cúp điện thoại cậu bèn thay sang một quần áo thoải mái hơn, đúng lúc đó Lạc Cần Hi gọi điện tới nói đang đợi cậu ở dưới nhà.

Cậu bé chạy ra chào mẹ rồi đi xuống lầu.

Lục Hạo Thành lái xe đến địa điểm đã hẹn trước với Mộc Tử Hoành, dọc đường đi trong lòng anh rất bất an, anh vừa muốn biết quá khứ của Lam Lam vừa sợ nghe được quá khứ của cô, anh sợ quá khứ của Lam Lam, sợ trước đây cô phải sống khổ cực, như vậy anh sẽ càng cảm thấy khó chịu.

Nhưng anh lại không thể không đi điều tra, chỉ có khi biết được quá khứ của Lam Lam thì anh ấy mới có thể cảm thấy thanh thản và thoải mái hơn.

Hai người hẹn nhau trong một nhà hàng cao cấp ở Quảng trường Thời Thượng.

Lục Hạo Thành ưu nhã tiến vào trong, anh được nhân viên phục vụ dẫn vào phòng riêng.

Trong phòng riêng, đồ ăn đã được gọi lên, Mộc Tử Hoành ngồi cạnh một người đàn ông phong độ đang mặc bộ vest và dưới chân đi giày da.

Người đàn ông có mái tóc đen bóng, tóc ở hai bên thái dương được cắt ngắn khiến anh ta trông chỉnh tề và sáng sủa.

Anh ta là Dương Lãng Dật, là bạn của Mộc Tử Hoành.

“Hạo Thành, cậu đến rồi.” Mộc Tử Hoành nở nụ cười, sau đó xoay người giới thiệu: “Cậu ấy là Dương Lãng Dật, bạn học cấp ba của tôi, vừa hay nhà cậu ấy rất gần nhà họ Khương.”

Dương Lãng Dật đứng dậy, cười nói: “Anh Lục, ngưỡng mộ danh tiếng anh đã lâu!”

Lục Hạo Thành nhìn anh ta, thờ ơ gật đầu, nói: “Anh ngồi đi!”

Cả ba người ngồi xuống ghế, những món ngon đặc biệt tỏa ra mùi thơm quyến rũ trên chiếc bàn kính tròn trước mặt họ.

Mộc Tử Hoành nhìn Lục Hạo Thành cười nói: “Hạo Thành, Lãng Dật là người đáng tin cậy, cậu đừng lo lãng.

Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!

Nhấn Mở Bình Luận
Tham gia group Facebook: Phố Truyện - Đọc truyện chữ mới nhất để đọc truyện sớm nhất và yêu cầu truyện mà bạn muốn!
Các bạn thông cảm vì website có hiện quảng cáo để vận hành và duy trì
Mọi người vẫn ủng hộ chúng tớ để ra chương sớm nhất nhé!