Chương 256: Cháu phải cẩn thận hơn
“Khương Tịnh Hàm vì đố kị nên đã đổ nước xoài lên người Lam Hân, lại còn đẩy Lam Hân ngã xuống lầu, lần đó Lam Hân cũng suýt chét….”
“Cậu hãy giúp tôi điều tra vụ này, tôi muốn biết tất cả mọi chuyện…”. Lục Hạo Thành tức giận cúp máy.
“Cậu điên rồi….”Mộc Tử Hoành đang ở ngoài làm việc, nghe xong liền hét vào điện thoại.
“Cậu nghĩ cậu bảo tôi đi tôi sẽ đi ngay chắc?” Mộc Tử Hoành nhìn dòng người đông đúc ở sảnh, hít sâu một hơi.
Anh lắc lắc đầu, “Đi hay không đi đây, Lục Hạo Thành một khi điên lên thì chắc chắn sẽ không tha cho mình.”
Mộc Tử Thành lầm bằm đi ra ngoài …
Anh lấy điện thoại ra và gọi cho bạn mình.
Còn Cố Tích Hồng trở về nhà với vẻ mặt đầy thất vọng, ông đã đi đến nhà hàng hôm trước, nhưng nhân viên nhà hàng báo là camera giám sát hôm đó bị hỏng nên không có đoạn băng ghi hình giám sát ngày hôm đó.
Vậy nên ông chỉ còn cách ôm nỗi thất vọng trở về nhà, khi đi ông mong đợi bao nhiêu thì giờ thất vọng báy nhiêu.
Về đến nhà, ông tự nhốt mình vào trong phòng, không để ý đến ai cả.
Lâm Mộng Nghỉ cũng hết cách, chuyện công ty cũng may còn có hai cậu con trai quản lý, nên bà ta cũng thấy yên tâm hơn nhiều, ở nhà thì bị Cố Tích Hồng phót lờ nên bà ta đành xách túi ra ngoài.
Còn Lục Hạo Thành, cả ngày anh không có tâm trí làm việc, giờ anh chỉ muốn biết về cuộc sóng của Lam Lam trong những năm tháng ở nhà họ Khương thôi!
Nhà họ Khương đối xử với Lam Lam như vậy khiến anh tức giận đến mức có thể ăn tươi nuốt sống người khác.
Lam Hân cả ngày bận rộn công việc, áp lực công việc của cô rất lớn, việc nào cũng phải tập trung làm cho kịp tiến độ.
Đến tầm 4 giờ, không thể ngồi tập trung làm việc được nữa, cô nhìn đồng hồ rồi chuẩn bị tan làm, sau đó đứng dậy, chưa tắt máy tính đã đi vào nhà vệ sinh rồi.
Cô cũng không nói cho Viên Viên biết là cô đi đâu?
Viên Viên nhìn theo bóng lưng cô rời đi, lại liếc sang nhìn máy tính xách tay ở đối diện, cô ta cắn môi, rút USB trên máy tính, nhanh chóng bước tới chỗ làm việc của Lam Lam.
Từ nhà vệ sinh bước ra, Lam Hân tình cờ chạm mặt Cố An An và Lâm Mộng Nghị.
Lâm Mộng Nghi nhìn Lam Hân với ánh mắt coi thường.
Lúc vừa ra khỏi nhà, bà ta cũng vô tình gặp Tần Ninh Trăn đang chuẩn bị đến công ty.
Tần Ninh Trăn đã đưa cho bà ta xem ảnh của Lam Hân và Lam Tử Tuấn.
Vậy nên bà ta liền cho rằng, một người phụ nữ đã có gia đình như cô còn dám đi quyến rũ Lục Hạo Thành, nên tức tốc đến công ty Lục Hạo Thành một chuyến.
Lâm Mộng Nghi cũng ấp ủ chút hi vọng về quan hệ giữa Cố An An và Lục Hạo Thành.
Lam Hân không nói gì, chỉ nhìn họ một cái rồi lập tức rời đi.
Lâm Mộng Nghi lại không muốn buông tha cho cô, khi Lam Hân đi ngang qua trước mặt, bà ta liền lên tiếng châm chọc: “Cô Lam đây là người đã có gia đình lại còn đi quyến rũ chủ tịch công ty, cô không thấy mắt mặt sao?”
Lam Hân nghe vậy liền đứng sựng lại, lạnh lùng nhìn Lâm Mộng Nghi.
Cô nhắn mạnh từng câu từng chữ, lạnh lùng nói: “Cố phu nhân, vì bà là bề trên, nên tôi tôn trọng và lễ phép với bà. Nhưng tôi đã đi quyến rũ ai chứ?”
“Nếu như ngồi ăn cơm với bạn khác giới đã gọi là đi quyến rũ người ta, vậy thì phụ nữ trên thế giới này chẳng lẽ không được làm bạn với người khác giới hay sao? “
“Hừm … nhanh mồm nhanh miệng lắm, đúng là không biết xấu hổ mà! Từ khi cô vào công ty của Lục Hạo Thành làm việc, Lục Hạo Thành như biến thành một người khác vậy, cô tưởng Lục Hạo Thành sẽ yêu cô sao? Cứ nằm đấy mà mơ đi, người thằng bé yêu chỉ có con gái Cố Ức Lam của tôi thôi, tên cô giống tên con bé một chữ Lam thì có gì ghê gớm chứ.”
Lâm Mộng Nghỉ nói xong liền cùng Cố An An đến văn phòng của Lục Hạo Thành.
Khi đi ngang qua Lam Hân, Cố An An liếc nhìn Lam Hân với ánh mắt đầy khiêu khích.
Lam Hân vẫn thản nhiên mỉm cười với cô ta, không thèm để ý đến ánh mắt khiêu khích ấy.
Cố An An thấy Lam Hân không tức giận, tự bản thân cảm thấy tức giận.
Lam Hân nhìn Cố An An và Lâm Mộng Nghi rời đi, cô khẽ nheo mắt, lần trước cô vô tình nghe thấy cuộc trò chuyện của bà Cố và Lục Hạo Thành, hình như Lục Hạo Thành đang đợi vợ trở về. Hôm nay cô mới chính tai nghe thấy chuyện này từ miệng bà ta, hóa ra đó là sự thật Nhưng tiếc là cô chẳng có chút cảm tình gì với đàn ông, bao gồm cả chàng bạch mã hoàng tử trong lòng biết bao cô gái như Lục Hạo Thành.
Cô cũng không hiểu được cách xử lý chuyện này của bà Cố, nhưng là một người mẹ, thì đó có thể là cách làm cho thấy “tình nghĩa sâu nặng, trách nhiệm càng lớn”.
Cô luôn cảm thấy Có An An là người vô cùng lạnh lùng, nham hiểm.
Cô ta vẫn cứ như vậy, mưu mô độc ác khó lường, người thường sẽ khó mà ứng phó được.
Một khi cô ta nắm được điểm yếu của người khác sẽ bắt người đó phải chịu đau khổ, không chịu buông th.
Lam Hân không nghĩ thêm gì nữa, nhanh chóng quay về phòng làm việc.
Hóa ra, Cố Ức Lam là tên của cô gái mà Lục Hạo Thành đang chờ đợi.
Cô gái ấy quả là hạnh phúc khi có một người bạn trai tài giỏi đang hết lòng chờ đợi.
Viên Viên cũng thu dọn đồ đạc trên bàn làm việc xong xuôi, chuẩn bị tan làm.
Hôm nay, cô ta đã hoàn thành xong mọi việc trước giờ tan làm nên giờ có thể chuẩn bị ra về được rồi.
Thấy Lam Hân quay lại, cô ta liền ôm một mớ tài liệu đi tới.
“Trưởng phòng Lam, đây là bản đánh giá điều tra thị trường và các mẫu mã sản phẩm, trưởng phòng đọc xong nhớ kí tên ạ.”
“Được rồi, cứ đặt đó đi, lát nữa tôi sẽ xem.” Lam Hân gật gật đầu.
Cô ngồi xuống ghé xem máy tính, trí nhớ của cô trước giờ vẫn rất tốt, cô thắc mắc là ban nãy lúc đi ra ngoài cô còn để ở trang tính làm việc, sao giờ lại quay trở lại trang chủ máy tính rồi nhỉ?
Lam Hân quay sang nhìn Viên Viên đang vui cười hớn hở, khẽ chau mày.
Cô dám chắc là Viên Viên đã động vào máy tính của mình, cô cầm tài liệu mà Viên Viên vừa đưa lên xem.
Sao giờ cô ta mới đưa mớ tài liệu này chứ?
Tài liệu này đã được xác nhận với nhà thiết ké.
Màu sắc và kiểu dáng đã được xác định, Lam Hân khẽ nhíu mày, đọc vài trang, nhưng không ký.
Rồi cô lại tiếp tục làm việc của mình.
Còn trong văn phòng của giám đốc thì….
Lục Hạo Thành tâm trạng không vui, thấy Cố An An và Lâm Mộng Nghi tới, anh càng cảm thấy khó chịu!
Cố An An ngọt giọng nói: “Anh Hạo Thành, nay mẹ em đích thân đến thăm anh nên em đi cùng bà lên đây luôn.
Lục Hạo Thành nhìn Lâm Mộng Nghị, lạnh lùng nói: “Bác Có, cháu vẫn khỏe lắm, từ giờ về sau bác không cần đích thân đến thăm cháu đâu.”
Trên gương mặt tuấn tú của anh lộ rõ vẻ lạnh lùng, thờ ơ, hệt như vừa biến thành một người khác vậy.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!