Chương 24: Xe của anh ấy làm gì đã có cô gái nào được ngồi
Lục Hạo Thành, tổng tài của tập đoàn Lục Thị,
người giàu nhất ở thành phố Giang, tài sản
dưới tên hắn vô cùng rất lớn, hai mươi chín
tuổi, cao một mét tám lăm, thể trọng, số đo
quần áo, đều viết rõ ràng rành mạch.
Điều khiến cho Lam Tử Tuấn kinh ngạc không
phải điều này, mà là ngũ quan giống với các cậu.
Lam Tử Tuấn nhíu mày, tuy rằng mấy người
các cậu chưa từng có ý định đi tìm ba của
mình, nhưng muốn biết là ai, hẳn là có thể.
“Cốc cốc….”đột nhiên có người gõ cửa.
Lam Tử Tuấn nhanh chống chuyển màn hình
máy tính sang phim hoạt hình.
Giọng nói của cậu nhẹ nhàng khẽ lên tiếng:” Bà
có việc gì sao ạ 2″
“Tiểu Tuấn, bà có thể vào không ?” ngoài cửa
truyền đến một giọng nói.
“Bà vào đi ạ, cửa không khóa ạ .”
Cửa được mở ra, một người phụ nữ trung niên
mặc quần ở nhà màu trắng áo màu hồng bước
vào, ngũ quan của bà ôn nhu từ ái, bà đã năm
mươi tuổi rồi, phong vận vẫn như cũ, nhất cử
nhất động, tao nhã hào phóng, phong thái ung
dung.
Bà cười hiền dịu nhìn Tiểu Tuấn nói:” Tiểu
Tuấn, mẹ con vừa gọi điện thoại cho bà, mẹ
con bị điều đến tổng công ty bên đó, chúng ta
phải chuyển đến thành phố Giang định cư rồi.”
Lam Tử Tuấn vừa nghe thấy, đáy lòng hoài
nghỉ, vậy còn vết thương của mẹ thì sao, tại
sao lại định cư ở thành phố Giang.
Cậu cười nói:”Bà, mẹ và bà ở đâu, ba anh em
chúng con đều ở đó”
“Ai ya, Tiểu Tuấn, lời này của con, bà rất thích
nghe, bà đi nấu cơm cho con, ăn cơm xong,
chúng ta đi đón Kỳ Kỳ tan học.”
“Vâng thưa bà, bà vất vả rồi.” Lam Tử Tuấn
cười nói.
“Được rồi, vậy con xem phim hoạt hình đi.”
Lam Tử Tuấn thấy bà bước ra ngoài, lại mở
màn hình lúc nãy lên, nhìn thấy khí thế toát ra
vẻ thiên tài của Lục Hạo Thành, nên có chút
đăm chiêu.
Thật là thú vị, Lục Hạo Thành đột nhiên tại sao
lại điều tra mẹ?
Mẹ là nhà thiết kế, không có liên quan gì đến tài
vụ, hẳn là về chuyện khác của anh.
Cả một buổi chiều, Lục Hạo Thành tự nhốt
mình trong phòng làm việc, ai cũng không gặp.
Mà Lam Hân, chỉ thị của bộ phận nhân sự rất
nhanh chóng được truyền tới.
Cái điều nằm ngoài dự định của cô chính là,
ngày đầu tiên đi làm đã bận rộn thế này rồi.
Năm giờ chiều, Lục Hạo Thành rời khỏi công ty,
gương mặt điền trai lạnh lùng bước đi.
Âu Cảnh Nghiêu đã thu dọn đò đạc ở trên bàn
làm việc rồi.
Anh liếc mắt nhìn Lục Hạo Thành, anh không
nhanh không chậm nói:”Nhà hàng ở quảng
trường thời thượng đã đặt xong rồi, bây giờ có
thể đi được rồi.”
“Ừ, gọi quản lí của các bộ phận đi, đều
đến.”Lục Hạo Thành bước đi được vài bước,
lại dừng lại nhìn vào văn phòng của Lam Hân.
Rồi lại quay đầu nhìn Âu Cảnh Nghiêu nói:”Để
Lam tổng giám và tôi đi cùng một xe.”
“Vâng!”Âu Cảnh Nghiêu gật đầu, ánh mắt có
chút kinh ngạc.
Làm gì có người phụ nào nào được ngồi trong
xe của anh.
Lục Hạo Thành không có để ý đến ánh mắt
kinh ngạc của Âu Cảnh Nghiêu, đi đến thang
máy.
Âu Cảnh Nghiêu đi đến phòng làm việc của
Lam Hân.
Lam Hân cũng đã sắp xếp xong xuôi tài liều,
chuẩn bị tan làm.
Thành phố Giang này cũng rất quen thuộc với
cô, bảy năm không quay lại đây,có rất nhiều kí
ức trong cô hồi tưởng lại.
Cô vừa bước ra khỏi cửa, liền chạm mặt Âu
Cảnh Nghiêu.