Chương 148: Dì sẽ hối hận vì những lời dì từng nói
“Được, chúng ta lâu rồi không gặp nhau, nghĩ lại lần gặp mặt lần trước cũng là chuyện của năm ngoái.” Lý Nghệ Na cũng lấy một ly sâm panh trên khay của người phục vụ, cùng Dịch Thiên Kỳ rời đi.
Lục Hạo Thành nghe thấy Cần Hi đến đón cô, khuôn mặt đẹp trai của anh bỗng chốc trở nên âm trầm, hơi thở lạnh lẽo lan tràn khắp người anh.
Cố phu nhân lại quắc mắt trừng Lam Hân một cái, mỉa mai nói: “Cô Lam thực sự thuận lợi mọi bè, ngay cả trùm bắt động sản Dịch Thiên Kỳ cô cũng quen biết, tôi đã xem thường cô rồi, hóa ra cô cũng là một người có hậu đài!” Một câu thuận lợi mọi bề vô cùng sỉ nhục, Lam Hân không quan tâm mà nhìn Cố phu nhân, khẽ cười: “Chú Dịch là bạn của mẹ tôi, Cố phu nhân cảm thấy có vấn đề sao?” “Vậy cô nhất định không có cha rồi?” Cố phu nhân trào phúng nói một câu, ánh mắt khinh thường nhìn cô.
Sắc mặt Lam Hân lập tức tái nhợt đến cực điểm, cơn bão dự dội đang hằn lên trong đôi mắt đẹp trong veo của cô.
Khinh thường cô và mẹ còn chưa đủ, ngay cả người cha chưa từng gặp mặt của cô cũng phải khinh thường sao? Tay cô nắm chặt, khóe miệng vẫn là nụ cười khóe léo: “Cố phu nhân, tôi tuy không có cha nhưng nghe nói trong giới phu nhân quý tộc của tầng lớp thượng lưu, Cố phu nhân luôn là người hiểu lễ nghĩa nhất, khiến người khác nể phục, không ngờ có thể nói ra những lời làm người khác chắn động như vậy.” Cố phu nhân nghe vậy, đáy lòng thầm nói, hay cho một người phụ nữ khéo ăn khóe nói, tuy nhiên, sự thông tình đạt lí của bà không thể dùng trên người cô ta.
“Tôi đoán chính là vậy, khuôn mặt hồ ly tỉnh này của cô có thể quyên rũ đàn ông khắp nơi thì mẹ của cô hiển nhiên cũng chẳng có chỗ nào tốt đẹp, Hạo Thành, người phụ nữ như vậy, tốt nhất cháu cách xa ra, nhìn cho rõ ai mới là người phụ nữ có thể ở bên cạnh cháu.” Lục Hạo Thành lại cười lạnh, nói: “Dì Có, dì đứng quá đáng nữa, sẽ có một ngày dì sẽ hối hận vì những lời gì từng nói đó?” Lục Hạo Thành nói xong, quay người dắt tay Lam Hân đi sang bên khác.
Cố phu nhân mơ hồ với lời nói của Lục Hạo Thành, lông mày bà cau chặt, nhìn bóng lưng Lục Hạo Thành và Lam Hân rời đi lại càng tức giận.
Ánh đèn rực rỡ chiếu sáng vẻ mặt căm tức mà vặn vẹo của Có An An.
Lục Hạo Thành, tối nay, anh chạy không thoát đâu.
Cô ta nhìn Tần Ninh Trăn ở không xa một cái, Tần Ninh Trăn gật đầu với cô ta.
Đáy lòng cô ta mừng thầm, nói: “Mẹ, con qua chào hỏi dì Lục.” “ỪÙI” Cố phu nhân ỉu xìu trả lời, luôn cảm thấy trong lời nói của Lục Hạo Thành có hàm ý khác.
Mộc Tử Hoành nhìn Cố An An một cái, ánh mắt ra hiệu cho người phục vụ mà anh đã sắp xếp bên cạnh.
Người phục vụ hiếu ý, đi về phía Cố An An.
Âu Cảnh Nghiêu nhìn nụ cười khác thường của Mộc Tử Hoành, hỏi: “Tử Hoành, cậu nói xem, sao hôm nay Hạo Thành lại may mắn vậy? ngay cả lời người khác tính kế cậu ta, cậu ta cũng có thể nghe trộm được?” “Ha ha…” Mộc Tử Hoành mỉm cười gian ác.