Chương 1275:
Bà nội Cố nói: “Tiểu Cam, con bây giờ cũng không thệ ngã xuống, Lam Lam tỉnh lại, còn cân con, tập đoàn Lục Trân, bà nội cũng có cỗ phần, bà nội sẽ đem cỗ phân . chuyên sang tên của con, tuyệt đối sẽ không đề cho cổ phần trong tay người phụ nữ kia vượt qua con. “
“Cảm ơn bà nội!” Giọng điệu lục Hạo Thành khô khốc trầm lãnh, đôi mắt đen, đen sa như muốn nhỏ giọt mực.
“Người một nhà nói cái gì mà cảm ơn, Tiểu Ức có thể gả cho con, cũng là điều mà chúng ta vẫn hy vọng, hai con từ nhỏ đã có duyên phận, lớn lên lại dùng phương thức này ở bên nhau, ngay cả trời cao cũng giúp con, con chờ con bé nhiều năm như Vậy, trời sẽ không nhẫn tâm cứ như vậy đem Lam Lam cướp đi, nhất định sẽ dùng phương thức tốt hơn trả lại cho con.” Bà nội Có ánh mắt yêu thương nhìn anh, chỉ cân anh vui lên, không có chuyện gì anh không làm được.
Lời nói của bà nội Có, tựa như ghi nhớ định tâm hoàn, khiến Lục Hạo Thành trong nháy mắt phất chắn lên.
Lục Hạo Thành nhìn thoáng qua mọi người, nói: “Mọi người về trước đi, tối nay tôi ở chỗ này-trông nom Lam Lam: ở Lạc Cần Nghiên đau lòng nhìn anh hỏi: “vậy Tiêu Tuần đó, Nhiên Nhiên, Kỳ Kỳ, ba anh em nó thì Sao, nên nói như thê nào với bọn nó đây? “
Ánh mắt Lục Hạo Thành trầm xuống, đáy lòng đau đớn như xé rách, “Nói thật cho bọn nó biết. “
Mộ Thanh nói, “A Thành, điều này đối với bọn nó đả kích quá lớn.”
Lục Hạo Thành nhìn bà, “Mẹ, nói cho bọn nó biết sự thật, không thể giâu được, ba anh em đó rất thông minh, chúng con thường xuyên chạy vào bệnh viện, bọn nó nhất định sẽ hoài nghỉ. “
Mộ Thanh cũng chỉ có thể gật đầu, A Thành nói không sai, ba đứa nhỏ đều rất thông minh, không giầu được bọn nó lâu đâu.
“Mẹ trở về nói với bọn nó.” Mộ Thanh giọng nói nghẹn ngào, chuyện tàn nhẫn như vậy, bà làm sao có thể nói ra?
“Ừm!” Lục Hạo Thành thản nhiên gật đầu, liền đi tới phòng chăm sóc đặc biệt. * Anh thay quần áo cách ly, tiền vào phòng chăm sóc đặc biệt, ánh mắt từng tác từ ng tắc di chuyền đến cô gái trên giường bệnh.
Khuôn mặt của cô gái nhợt nhạt nhự: giây, cơ thể mỏng, giống như gió thồi sẽ biến mát.
Trong tâm trí của mình, anh vẫn còn lơ lửng những gì cô đã nói đêm qua, cô nói, “Chồng, có anh thật sự hạnh phúc! “
Nghe được câu này, anh chỉ muốn cô hạnh phúc một chút.
Anh trả lời cô: “Lam Lam, anh có em, càng hạnh phúc hơn! “
Cô mỉm cười hạnh phúc và rực rỡ, anh thậm chí rất may mãn, cuồi cùng anh đã làm cho cô gái của mình hạnh phúc.
Anh muốn làm tốt hơn, muốn cô hạnh phúc hơn, anh muôn làm điều đó.
Cô nói: “Lục Hạo Thành, chúng ta nhất định phải cùng nhau hạnh phúc cả đời. ‘ Vào thời điểm đó, cô mong đợi hạnh phúc trong khuôn mặt của mình.
Anh cũng nói với cô, chờ cô, là chuyện xa xỉ nhật mà Lục Hạo Thành làm trong đời này, anh dùng cả cuộc đời chờ cô.
Đêm đó, cô cười ngủ thiếp đi trong lòng anh, thậm chí ngủ thiệp đi, khóe miệng còn hơi cong lên độ hạnh phúc.
Nhưng đêm đó, một đêm ác mộng của anh, không phải không có cảm giác, mà là không thể tưởng tượng được, cô thật sự sẽ xảy ra chuyện.
Lục Hạo Thành chậm rãi ngồi xuống trên ghế bên cạnh.
Đưa tay, khẽ run rây, nắm tay cô gái hơi lạnh lẽo, phía trên còn có chút trầy xước, mang theo màu tím nhàn nhạt, anh không dám đụng phải vết thương, sợ làm cô đau.
Làn da của cô rất trắng, cũng rất tỉnh tế, thời điểm thẹn thùng, ngay cả cổ cũng tản ra màu hồng nhạt.
Lúc đó cô, khiến cho anh yêu không buông tay.