Chương 193: Bị lợi dụng
“Tại sao lại không vui?” Liêu Ninh không hiểu
 được Đào Anh Thy đang nghĩ gì: “Với người có địa
 vị cao quý như Tư Hải Minh, làm gì có ai không
 muốn kết thân với cậu ta chứ? Chuyện này đáng để khoe khoang mà!
Con xem, dù cho cậu ta muốn
 mua lại công ty của ai cũng có thể làm dễ như trở
 bàn tay, ngoại trừ cậu ta, ở thành phố này làm gì
 còn ai có thể làm được chứ? Con không nên quá ngây thơ như vậy!”
Đào Anh Thy nghe xong, trong lòng đầy tức
 giận, chỉ kết thân với Tư Hải Minh mới có thế làm được việc hay sao?
Hiện tại, cơ thể của cô vẫn còn đau nhức,
chúng luôn nhắc nhở cô, hành động của Tư Hải
Minh giống như một con dã thú vậy!
Cho dù Liêu Ninh có nói như thế nào đi nữa thì
 Đào Anh Thy cũng sẽ không bao giờ có ý định sẽ đi
cầu xin anh, một chút cũng không!
“Con nói rồi mà, chuyện của nhà họ Tư không
 liên quan gì đến con cả, con cũng không thể làm gì
 được đâu, không cần tìm con làm gì nữa. Con quay
 trở lại đài truyền hình đây..” Nói xong, Đào Anh Thy đẩy cửa đi ra ngoài.
Thái độ của Liêu Ninh thay đổi ngay lập tức,
 trong nháy mắt trở lên kiên quyết hơn: “Mẹ đã cố
 gắng hết sức để giúp anh che giấu sự thật rằng con
 có sáu đứa con với Tư Hải Minh rồi mà. Tại sao sau
 khi ở bên Tư Hải Minh rồi con lại trở nên nhân tâm như vậy hả?”
Đào Anh Thy tay vẫn để trên tay nằm cửa, quay.
 lại nhìn bà ta, không dám tin, nói: “Mẹ đang uy hiếp con sao?”
Liêu Ninh thu lại tâm mắt, không nhìn cô, nói:
“Nếu con muốn nghĩ như vậy, thì mẹ cũng không
 còn cách nào khác. Mẹ chỉ muốn nói, Anh Thy à,
 chúng ta cùng đứng trên một thuyền, chúng ta nên
 giúp đỡ nhau, không nên chỉ khoanh tay đứng nhìn như vậy…”
Đào Anh Thy không thể nghe nổi những lời bà †a vừa nói.
Liêu Ninh thực sự lấy sáu bé con ra để đe dọa.
Hết sức rõ ràng rằng nếu như cô không giúp, bà
†a sẽ nói sự thật cho Tư Hải Minh biết.
Cho dù bà ta không biết sáu bé con chính là
 con của Tư Hải Minh, nhưng bà ta cũng nên biết
 rằng với bản tính của Tư Hải Minh, anh sẽ không để.
cho cô được sống yên ổn!
 Đây là điều mà một người mẹ có thể nói ra sao?
 Chỉ vì vinh hoa phú quý của bản thân mình sao?
“Hy vọng con có thể hiểu cho nỗi khổ của mẹ
 qua những gì mẹ vừa nói” Liêu Ninh nói: “Mẹ cũng
 không còn cách nào khác. Chuyện đơn giản như
vậy mà con cũng không giúp mẹ”
Đào Anh Thy không biết nói gì, tự cười nhạo
 bản thân: “Mẹ thật sự là mẹ của con sao! Trước kia
 mẹ vì vinh hoa phú quý mà từ bỏ con, con cũng
 không thèm quan tâm nữa, hiện tại mẹ lại có thể lợi
 dụng con vì vinh hoa phú quý, hoàn toàn không
quan tâm đến nỗi khổ của con”
“Con chính là máu mủ do mẹ sinh ra, mẹ có thể
 làm hại con sao? Đây chỉ là một việc đơn giản thôi
 mà. Con không thể nói vài câu tốt đẹp cho mẹ
 trước mặt Tư Hải Minh sao? Mẹ có làm gì khiến con
 khó xử sao? Chính con mới khiến mẹ phải khó xử đấy”
Đào Anh Thy nhẫn nhịn, không muốn tiếp tục
nói chuyện với bà ta nữa, nếu như đã bất đông
quan điểm thì cả hai không thể nói chuyện với nhau được nữa.
 Cô ném tấm thẻ xuống, đẩy cửa bước xuống xe.
Khi bước về phía đài truyền hình, giọng nói của
Liêu Ninh từ phía sau truyền đến: “Anh Thy, mẹ sẽ
chờ tin vui của con đấy
Đào Anh Thy bước đi, không hề dừng lại.
 Tin vui?
 Tin vui chính là muốn cô làm vật tế sao?
Làm sao cô có thể đứng trước mặt Tư Hải Minh
 cầu xin cho họ được? Nếu cầu xin có thể thay đổi
 thái độ của Tư Hải Minh, thì cô lại phải chịu kết cục.
như bây giờ sao?
 Rốt cuộc Liêu Ninh nghĩ cái gì vậy?
Thực sự cho răng phụ nữ có thể thay đổi được
mọi thứ của đàn ông sao?
Người khác thì cô không rõ nhưng Tư Hải Minh
thì tuyệt đối không thể nào! Không người phụ nữ
nào có thể kiểm soát được Tư Hải Minh cả!
Những gì Liêu Ninh nói ra khiến cô quá thất
vọng, khiến tâm trạng của cô vô cùng chán nắn.
Cảm giác bị chính mẹ của mình lợi dụng là như: thế này sao?
 Rốt cuộc thì cô cũng có thể hiểu được rồi…