Hành động tinh tế của Hoắc Ảnh Quân kia, nhanh chóng lọt vào trong ánh mắt của Vân Hâm Bằng.
Vì thế, vội vàng bước lên phía trước biểu lộ giọng điệu vô cùng bối rối: "Tử Diễm, con bị làm sao vậy, con đừng có dọa bố sợ chứ?"
"Bố, đau quá đau quá... Con... Con không thể thở được nữa..."
"Đừng sợ, bố sẽ đưa con đi đến bệnh viện!" Nói xong, nhìn về phía Hoắc Ảnh Quân: "Ảnh Quân, cậu hộ tôi một chút, ôm Tử Diễm vào trong xe, tôi lái xe đưa con bé đến bệnh viện, lần trước bác sĩ đã nói, con bé không thể bị kích thích mạnh, nếu không, sẽ ảnh hưởng rất lớn gây nguy hiểm đến trái tim!"
Hoắc Ảnh Quân nhíu mày lại, nhìn về phía Tử Diễm.
Tử Diễm ngã xuống giường, ngực bị băng bó, nước mắt rất xuống vô cùng nhiều.
Vân Tử Lăng lạnh lùng cong môi, đứng dậy.
Xoay thân mình, đi về phía cửa.
"Tử Lăng!" Hoắc Ảnh Quân bước về phía trước.
Vân Tử Lăng dừng lại bước chân, liếc mắt nhìn anh một cái, giọng nói lạnh lùng: "Nhanh chóng đưa cô ta đi đến bệnh viện đi, nếu không, máu cung cấp không đủ cho trái tim kia, trái tim mấy trăm triệu kia, cũng khó có thể giữ được!"
Dứt lời, cũng không hề quay đầu lại mà đi thẳng xuống dưới.
Lông mi của Hoắc Ảnh Quân nhẹ nhàng run lên, nhưng không có nhìn nàng.
Chỉ là, một mảnh sâu thẳm ở trong chính giữa con ngươi xẹt qua một tia đau buồn nhàn nhạt...
Vân Tử Lăng đi xuống dưới tầng, hướng thẳng đến cửa mà đi đến.
Đối với hành động của người đàn ông kia, cô chỉ là khóe miệng hơi cong lên, giống như mỉa mai giống như chế giễu.
"Tử Lăng!" Đột nhiên một tiếng gọi vang lên, Vân Tử Lăng giật mình đứng lại.
Nâng mắt lên, Mộ Niệm Quang đang đứng bên dưới ánh mặt trời ở phía xa xa.
Anh ta há mồm và thở dốc, tóc bị rối tung, chạy quá nhanh dưới trời nắng gay gắt như này, thế cho nên mới thở dốc kịch liệt như thế.
Khoảnh khắc Vân Tử Lăng nhìn thấy anh ta, đã quên mình phải phản ứng như thế nào.
Mộ Niệm Quang lập tức chạy lại tới, anh ta há mồm thở dốc: "Em thế nào rồi, có chỗ nào cảm thấy không thoải mái? Tại sao lại không đến bệnh viện? Hả?"
Vân Tử Lăng nhìn anh ta, cái mũi lập tức liền cảm thấy đau xót.
"Làm sao vậy?" Mộ Niệm Quang có chút sững sờ, ánh mắt nhìn về phía cánh tay cô liền cảm thấy kinh ngạc, anh ta vội vàng cầm lấy tay của cô: "Sao lại thế này? Tay em bị làm sao vậy?"
Vân Tử Lăng vẫn không có phản ứng, cô cũng không rút tay về, mà cứ như vậy nhìn anh ta, giọng nói bỗng nhiên có chút nghẹn ngào: "Anh... Tại sao lên đến đây?"
"Em không phải là gửi tin nhắn nói em cảm thấy không có thoải mái hay sao? Anh mới từ thành phố C nhanh chóng trở về, còn không có kịp về nhà để thay quần áo, anh đưa em đi bệnh viện!" Nói xong, liền cầm lấy tay của cô mà kéo cô đi.
Vân Tử Lăng lại lập tức bật khóc.
Là cô ta!
Là Vân Tử Diễm đã gửi tin nhắn đến.
Điện thoại di động của cô đã bị Vân Tử Diễm lấy mất.
Nhưng mà, anh ở bên ngoài nghe thấy được cô không thoải mái, ngay lập tức quay trở về.
Trong nháy mắt, những kí ức về tuổi thơ như một bộ phim chiếu lại trong đầu.
Cái người anh trai vẫn luôn đến bên cạnh cô bảo vệ ở phía sau lưng anh kia, luôn luôn...
"Ơ?" Mộ Niệm Quang nắm lấy tay của cô nghĩ muốn kéo cô đi, lại phát hiện cô không hề di chuyển.
Sau khi quay mắt lại, lúc này mới phát hiện nước mắt của cô đã rơi xuống.
Ngay lập tức, anh ta liền trở nên luống cuống: "Làm sao vậy, đừng khóc, đừng khóc mà."
Nói xong, anh ta tay chân vội vàng hoảng loạn lấy khăn tay ở trong túi ra: "Đừng khóc, anh bắt nạt em có phải hay không?"
Vân Tử Lăng lắc đầu, nước mắt vẫn không thể ngừng được mà rơi xuống.
"Ngoan ngoan ngoan, đừng khóc, anh đưa em đến bệnh viện, chúng ta lập tức đi tới bệnh viện." Mộ Niệm Quang nhìn thấy cô khóc, chỉ ảm thấy trong lòng của chính anh cũng giống như là bị xé ra làm nhiều mảnh.
Tủi thân, đau lòng, mệt mỏi.
Mấy ngày hôm nay kiên cường chịu đựng, được Mộ Niệm Quang nhẹ nhàng an ủi, dường như rốt cuộc cũng không thể khống chế được nữa.
Hoắc Ảnh Quân ôm Vân Tử Diễm vừa đi ra ngoài, liền nhìn thấy được một cảnh tượng như vậy.
Trong ánh nắng ban mai, người đàn ông đang mặc áo sơ mi màu trắng kia đang nắm tay của Vẫn Tử Lăng, tay kia thì nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.
Mà trong suốt quá trình này, cô, vẫn không hề rút tay của mình lại.
Vân Tử Diễm bị Hoắc Ảnh Quân ôm vào trong lòng ngực, nhìn về phía cảnh tượng kia, khóe miệng bỗng nhiên cong lên.
Này đúng thật là có lòng trồng hoa hoa chẳng nở, cô tình cắm liễu liễu lại xanh.
Xem ra, tin nhắn mà cô ta gửi đi thật sự là rất may mắn.
Giờ phút này, không ai nhìn thấy được trong ánh mắt của Hoắc Ảnh Quân vô cùng buồn bã đến thê lương...
"Đưa cô ta đi đến bệnh viện!" Đem Vân Tử Diễm ngồi vào trong xe, anh trực tiếp nói với Vân Hâm Bằng.
Vân Hâm Bằng nhìn về phía anh, còn chưa kịp tới nói chuyện, Vân Tử Diễm liền nắm chặt lấy ống tay áo của anh: "Ảnh Quân..."
Ánh mắt của Hoắc Ảnh Quân không hề có chút tình cảm, giọng nói của anh vô cùng lạnh lùng: "Không cần phải tùy ý lợi dụng đến trái tim đó của cô, nếu không... Tôi không ngại đem nó lấy về!"
Nghe thấy vậy, cảnh tay của Vân Tử Diễm chậm rãi buông lỏng ra.
Cô ta nhìn anh, cắn môi, có vẻ thật sự tủi thân.
Lấy, lấy nó về?
Đây là mua bán phải không?
Còn có thể lấy nó về?
Tủi thân, cùng với suy nghĩ khóc một giọt lệ dần dần rơi xuống.
Người đàn ông này trước lúc Vân Tử Lăng còn chưa xuất hiện, đối với cô ta không hề như thế.
Vì cái gì...
Vì cái gì mà bây giờ lại trở nên xa lạ và lạnh lùng như thế?
Hoắc Ảnh Quân không có đang nhìn thấy dáng vẻ tủi thân của cô ta, mà quay người lại hướng về phía Vân Tử Lăng ở phía bên kia mà đi đến.
Bên kia, Vân Tử Lăng vẫn không hề nói câu nào, cứ im lặng như vậy mà rơi nước mắt.
"Tử Lăng đừng khóc, đừng khóc..."
Còn chưa có nói xong, bàn tay mà anh ta đang cầm lấy lập tức bị kéo ra.
Tập trung để ý kĩ, Vân Tử Lăng đã bị vòng tay của Hoắc Ảnh Quân ôm vào trong lòng ngực.
Vân Tử Lăng đôi mắt rưng rưng nước mắt vừa ngẩng đầu lên liền nhìn thấy khuôn mặt tối tăm của người đàn ông, nhất thời nhíu mày.
"Anh mang em đi đến bệnh viện!"
Vân Tử Lăng nhíu my, cơ thể của cô liền nghĩ muốn rời khỏi sự ôm ấp của anh.
Nhưng mà, Hoắc Ảnh Quân lại cố chấp không cho cô cử động.
"Mang em đi bệnh viện chữa trị."
"Không cần." Cô lạnh lùng từ chối.
Hoắc Ảnh Quân nhíu mày, nhìn thấy cô chống cự như thế, liền đơn giản ngồi xuống đem cô bế lên.
"A――――" Đột nhiên bị bế lên, Vân Tử Lăng hoảng sợ.
Nhưng mà do phản xạ có điều kiện, cô vẫn là ôm lấy cổ của anh.
Ở trong giữa ánh mắt sâu thẳm của Hoắc Ảnh Quân xẹt qua một gợn sóng nhạt nhòa, trong lòng hốt hoảng, trong không khí tràn ngập hàn ý kia dường như đã tiêu tan đi vài phần.
"Thả tôi xuống dưới!"
Hoắc Ảnh Quân không hề nói câu nào, mà ôm cô hướng về chiếc xe của chính mình bên cạnh mà đi tới.
"Anh Hoắc!" Mộ Niệm Quang đuổi theo, anh ta ngăn cản đường đi của bọn họ: "Anh buông tha cho cô ấy đi!"
Hoắc Ảnh Quân trong ánh mắt lóe lên một tia khó lường mang ý cười: "Buông tha cô ấy?"
"Cô ấy cùng với anh ở cùng một chỗ không hề vui vẻ!"
"Ồ, phải như thế không?" Anh cúi mắt nhìn về phía người con gái đang ở trong lòng ngực, cười nhạt: "Ai nói chúng tôi không hề vui vẻ?"
"Tử Lăng..." Mộ Niệm Quang gọi tên cô: "Em nói cho anh ta biết, suy nghĩ thật sự của em đi!"
Khoảnh khắc Vân Tử Lăng bị Hoắc Ảnh Quân bế lên ôm vào trong lòng ngực kia, cơ thể cô liền một mực run rẩy, cô căn bản là không thể mở miệng ra nói cái gì.
"Anh Mộ đây có lòng dạ thảnh thơi đi quan tâm việc riêng tư của người khác, không bằng tự kinh doanh tốt công ty của anh đi!"
Nói xong, Hoắc Ảnh Quân đem Vân Tư Lăng ngồi vào bên ghế phụ, cũng cầm dây an toàn cài vào cho cô thật tốt.
Tiếp theo, lái xe đi.
Những giây tiếp theo, xe liền biến mất ở tại chỗ này.
Mộ Niệm Quang nhìn về phía chiếc xe đã đi mất kia, trong lòng lập tức cảm thấy vô cùng mất mát một thứ gì đó...
----
Trong lúc từ trong bệnh viện đi ra ngoài, Vân Tử Lăng liền không muốn cùng anh ở chung một chỗ.
Cho dù đã tới hầm gara để xe, cô cùng không có ý muốn ngồi lên xe.
Hoắc Ảnh Quân cũng không hề ép buộc cô, cứ như vậy im lặng nhìn cô.
Im lặng nửa ngày, Vân Tử Lăng ngẩng đầu lên nhìn về hướng anh, bình thản mở miệng nói: "Anh không tới nhìn xem cô ta có làm sao không? Tôi có thể tự chính mình lái xe quay về!"
Lời nói như thấy, làm cho tâm tình của Hoắc Ảnh Quân lập tức bực mình.
"Lên xe." Giọng nói của anh ta đột nhiên trở lên lạnh lùng.
Tiếp theo đó, mở cửa ghế phụ.
Vân Tử Lăng thấy vậy, liền không tranh cãi.
Nhưng mà, cô vẫn không ngồi vào ghế phụ bên cạnh người lái, mà ngồi vào chỗ ngồi phía đằng sau.
Thấy vậy, Hoắc Ảnh Quân hít sâu một hơi, lông mày hơi nhíu lại.
Lập tức, lái xe đi.
Không biết đã đi được bao lâu, cũng không biết con đường này rốt cuộc đi về chỗ nào.
Cô một chút cũng không quan tâm đến, không ai biết được cô im lặng ở phía sau lưng là đang suy nghĩ cái gì.
Cô cứ như vậy, làm cho người khác vô cùng không biết phải làm sao.
Giống như lúc vừa mới ở bệnh viện, lúc mà bác sĩ thay băng cho cô, anh nhìn còn cảm thấy đau.
Nhưng cô lại chết lặng như là tay của người khác, toàn bộ quá trình một chút phản ứng cũng không hề có.
Hơn một tiếng đồng hồ sau.
Xe của Hoắc Ảnh Quân rốt cuộc cũng dừng lại.
Cửa xe bị mở ra, làm cho tâm trí của Vân Tử Lăng quay trở lại.
"Đến nơi rồi."
Vân Tử Lăng nhìn về phía anh ta, sau đó lại nhìn ra phía bên ngoài.
Nơi này toàn là cây xanh, không hề có một can nhà nào ở đây, đây là ở đâu?
Hoắc Ảnh Quân đứng ở bên cạnh, cứ như vậy mà im lặng chờ cô.
Vân Tử Lăng thấy vậy, liền bước xuống xe.
"Đi thôi!" Anh đột nhiên nắm lấy tay của cô, dẫn theo cô xoay người đi về hướng phía sau của chiếc xe.
Vân Tử Lăng nghĩ muốn bỏ tay ra, nhưng quay người lại khi đi theo anh ta, sững sờ cả người.
Này...
Nơi đây là...
Nghĩa trang?
Hoắc Ảnh Quân không hề nói câu nào, mang theo cô đi từng bước vào phía bên trong.
Nơi đây là nơi có phong thủy tốt nhất ở thành phố Nam Dương, cũng là nơi mà các người nhà giàu sau khi qua đời đều muốn được chôn cất ở nơi này.
Một cái một ở nơi này, không thể so với một đống căn nhà cho thuê với giá thấp.
Anh dẫn cô đi theo, đi đến tận cùng vên trong một cái bia mộ liền dừng lại.
Vân Tử Lăng nghĩ muốn rút tay của chính mình về, nhưng anh cố chấp không buông tay ra.
"Hoắc Ảnh Quân!" Cô nhíu mi nhìn về phía của anh, tỏ vẻ không vừa lòng mạnh mẽ.
Hoắc Ảnh Quân gắt gao cầm lấy tay của cô, ánh mắt nhìn về phía bia mộ kia, giọng nói trầm lặng vang lên: "Cô ấy, chính là Hi Vân!"
Vân Tử Lăng lông mi run lên, ánh mắt rõ ràng xuất hiện một tia bất ngờ.
Lập tức, quay người lại nhìn về phía bia mộ kia.
Bia mộ có ảnh của của một cô gái rất xinh đẹp, mái tóc thật dài, mắt phượng mày ngài, nụ cười vô cùng có sự thu hút.
Cặp ánh mắt kia, rất sáng, cũng vô cùng đẹp.
"Em không phải là cảm thấy trái tim của mình, khiến cho anh phải lộ cảm xúc xúc động thật sự không nói gì sao?" Người đàn ông quay đầu lại nhìn về phía cô, với đôi mắt đen sâu thẳm.
Vân Tử Lăng cũng không nói câu nào, ánh mắt một mực nhìn về phía bức ảnh kia.
Hoắc Ảnh Quân ảm đạm cười, giống như đau xót: "Nhưng... Mắc nợ cô ấy một mạng sống này!"
Vân Tử Lăng vô cùng bất ngờ, cô quay người lại, kinh ngạc nhìn về phía anh.
Anh nói, mắc nợ cô ấy cả một mạng sống?
"Năm năm về trước, nếu không phải nhờ Hi Vân, anh nghĩ, người phải đi sang thế giới bên kia chính là anh, chắc chắn là anh!"
Ánh mắt của anh thật sự sâu thẳm, giọng nói vô cùng trầm thấp: "Trái tim kia, là thứ duy nhất của cô ấy còn lại ở trên thế giới này!"
Vân Tử Lăng lập tức liền bình thường trở lại.
Khó trách được...
Khó trách được Vân Tử Diễm liên tiếp lợi dụng trái tim kia.
Là bởi vì chắc chắn cô ta đã biết, Hoắc Ảnh Quân đối với Hi Vân mắc nợ như thế nào phải không?
Chỉ là, vì cái gì mà trái tim của cô ấy lại ở trên người của Vân Tử Diễm?
"Anh nghĩ muốn đem trái tim kia, lấy lại nó về!" Anh nhìn về phía cô nói.
Vân Tử Lăng nhíu mi: "Anh nói cái gì? Lấy... Lấy lại nó về? Anh bị điên rồi? Trái tim đã ở trên cơ thể của cô ta, có thể lấy lại nó bằng cách nào, trái tim lần thứ hai, không có thể bảo quản nó được!"