Vân Tử Lăng đi đến trước bàn ăn trước, nhìn thấy toàn sơn hào hải vị, ánh mắt trở nên nghiêm túc.
Vân Hâm Bằng thật sự đúng là đã bỏ hết cả tiền vốn rồi đây!
Bào ngư, vây cá, đều là món chính.
Nhưng mà mẹ của cô Bạch Hải Quỳnh đang ở đâu?
Đến chết cũng chưa từng được ăn một bữa tiệc, nhưng mà, tất cả vốn nên là của Bạch Hải Quỳnh!
Thế nhưng mà, lại trở thành người khác được hưởng thụ...
"Nhanh, nhanh ngồi đi." Vân Hâm Bằng vội vàng chào Hoắc Ảnh Quân.
Cố Di Nhân cũng vội vàng giúp Vân Tử Lăng kéo ghế ra: "Đúng đúng đúng, nhanh ngồi đi." Nói xong, bà ta nhìn về phía thím Phượng: "Đi gọi cô chủ và cậu chủ xuống đây."
"Vâng!" Thím Phượng lập tức lên tiếng.
"Tử Lăng trở về rồi sao?" Đột nhiên, một tiếng nói quen thuộc xuất hiện.
"Đúng vậy cô cả, cô hai đã trở về." Thím Phượng lớn giọng đứng ở đầu bậc thang nói.
Vân Tử Lăng thấy vậy nhìn sang, cẩn thận xem xét, đột nhiên phì cười.
Vân Tử Diễm thế mà lại cắt ngắn, còn cắt một kiểu tóc giống cô như đúc!
À, đây là muốn làm thế thân sao?
Hoắc Ảnh Quân tất nhiên cũng nhìn thấy, nhưng mà, ánh mắt của anh lại chưa từng dừng ở trên mặt cô ta quá lâu.
Đi theo bên cạnh Vân Tử Diễm là Vân Hà với bộ mặt ủ rũ.
Hai người đi tới trước bàn ăn, ngồi ở đối diện bọn họ.
Vân Hà ngồi ở đối diện Tử Lăng, từ khi vừa ngồi xuống, cậu ta lạnh lùng trừng mắt với Vân Tử Lăng, ánh mắt kia muốn bao nhiêu ghét bỏ thì có bấy nhiêu ghét bỏ.
Nhưng mà, Vân Tử Lăng cũng không để ý.
Ngược lại, cậu ta nhìn chằm chằm cô nửa ngày.
Cái tên Vân Hà này, đến cùng phải là con trai của Vân Hâm Bằng không đây?
Hay là... ông Vương bên cạnh?
"Tử Lăng bố biết hôm nay em sẽ tới, nên đã đi mua ngay hải sản mà em thích ăn nhất trước đây." Giọng nói của Vân Tử Diễm mềm mại, cắt tóc ngắn giống cô, phối hợp với biểu cảm và giọng nói này, nhìn qua thì rất có phong vị.
"Thật sao? Thế nhưng mà... Em không thích ăn hải sản đâu!" Cô mỉm cười, nhìn chằm chằm vào mấy người phía đối diện.
Quả nhiên, bởi vì câu nói này, sắc mặt của mọi người cũng không quá tốt.
"Ơ, Tử Lăng không thích ăn hải sản sao, không sao hết, chỗ này còn có rất nhiều gà vịt thịt cá." Cố Di Nhân nói gấp gáp.
"Sao chị lại từ bỏ cắt ngắn như vầy?" Vân Tử Lăng cũng không để ý tới Cố Di Nhân đang vuốt mông ngựa, mà nhìn về phía Vân Tử Diễm nhàn nhạt cười một tiếng: "Em nhớ rằng chị thích nhất là tóc dài?"
Vân Tử Diễm nhìn về phía cô, ánh mắt có chút không biết nên làm thế nào, cũng có chút sợ hãi: "Chị cảm thấy kiểu tóc này của em nhìn rất đẹp, cho nên thì đi cắt, em sẽ không tức giận chứ?"
"Tức giận sao?" Vân Tử Lăng cười: "Sẽ không tức giận đâu, kiểu tóc này đúng thật là nhìn rất đẹp, đúng không 'Chồng'!"
Hoắc Ảnh Quân giật mình, nghiêng đầu nhìn về phía Vân Tử Lăng.
Đây là cô lần đầu tiên cô gọi anh là chồng!
Mặc dù anh biết đây chỉ là lừa gạt.
Nhưng mà, hai chữ này.
Anh cảm thấy tương đối dễ nghe!
Vân Tử Diễm mỉm cười, nhưng mà bàn tay đặt ở dưới cũng đã siết thành nắm đấm.
Chồng sao?
Cô đang cố ý!
"Chuyện đó, thôi vậy, ăn cơm ăn cơm." Cố Di Nhân nhanh chóng phá vỡ bầu không khí nói.
Người giúp việc cũng bắt đầu rót rượu cho bọn họ.
Vân Hâm Bằng ngồi ở chủ vị, cách Hoắc Ảnh Quân gần nhất, ông ta nói với anh một ít việc nhà.
Vân Tử Lăng cũng không hứng thú nghe, vội vàng mấy miếng, rồi lấy cớ muốn trở về phòng nghỉ ngơi một lúc.
Nhưng mà, làm cho người ta cảm thấy ngoài dự liệu chính là, gian phòng của cô đã bị sửa lại.
Từ tầng một, đổi lên tầng thứ hai, vẫn là ở căn phòng bên cạnh Vân Tử Diễm.
"Bố mẹ, mọi người mời cơm, con đi với Tử Lăng chút." Nói xong, Vân Tử Diễm nhanh chóng đứng lên khỏi bàn ăn.
Vân Tử Lăng cũng không để ý đến việc cô ta cùng đi theo.
Hai người cùng nhau lên tầng.
Từ phía sau nhìn vào, chiều cao giống nhau, dáng người cũng giống nhau, kiểu tóc tương tự, người bình thường thật đúng là rất khó để phân biệt.
"Đây là căn phòng của mày." Vân Tử Diễm đẩy cửa phòng ra, giọng nói ôn nhu đã khôi phục như lúc đầu.
Vân Tử Lăng đi vào, căn phòng rất lớn.
Tủ cất quần áo, ghế sô pha, đầy đủ mọi thứ.
Cái này cùng với căn phòng dưới tầng kia của cô, rõ ràng là một trời một vực.
Đột nhiên, Vân Tử Lăng bật cười, đây là ý của Vân Hâm Bằng sao?
Lúc cô còn ở đây, là ở phòng của người giúp việc.
Hiện tại, cô đã kết hôn, lại cho cô một căn phòng xa hoa như này?
Đây có phải là thực sự cho rằng cô sẽ về ở không?
"Vui vẻ không?" Vân Tử Diễm hướng ngồi xuống ghế salon, cười lạnh: "Hiện tại có phải mày rất đắc ý đúng không, đoạt người đàn ông của tao, lại đoạt sự yêu thích của cha, hả?"
Vân Tử Lăng không nói chuyện, nằm uỵch xuống giường, giường lớn một mét tám, thật sự rất mềm mại.
"Vân Tử Lăng, chúng ta cùng đoán xem, vị trí bà chủ Hoắc này mày còn có thể làm trong bao lâu?"
Vân Tử Lăng đột nhiên nghiêng người, một tay chống lên trên mặt, nhìn về phía cô ta: "Vân Tử Diễm, chị cắt cái kiểu tóc này, là muốn làm thế thân của tôi sao?"
Vân Tử Diễm nhíu mày lại, cười lạnh: "Làm thế thân của mày ư, mày thì tính làm cái gì? Bây giờ mày đang làm thế thân của tao chứ!"
Vân Tử Lăng nhún vai: "Ồ? Thật sao?"
Thái độ của cô đầy thờ ơ, làm cho Vân Tử Diễm rất tức giận.
Cô ta đi lên trước, chỉ về phía cô: "Nếu không phải bởi vì mày và tao có khuôn mặt giống nhau như đúc, mày cho rằng anh ấy sẽ coi trọng mày sao? Mày chỉ là đang giả mạo tao thôi, tiếp cận anh ấy!"
"Vân Tử Diễm, cho tôi một tỷ rưỡi, tôi giúp chị, thế nào?" Cô trực tiếp đổi chủ đề, mỉm cười, bày ra vẻ mặt chân thành.
"Cái gì?" Vân Tử Diễm sửng sốt một chút.
Vân Tử Lăng ngồi dậy, nhìn về phía cô ta, nhíu mày cười nói: "Mặc kệ ai là thế thân của ai, hiện tại tôi gả cho anh ấy, tôi là vợ của anh ấy, nên tôi có nghĩa vụ và quyền lợi làm với anh ấy một chút chuyện xấu hổ, chị nói có đúng hay không?"
Nói xong, cô cười nhạt: "Chị không muốn thử mùi vị của anh ấy một chút sao?"
Vân Tử Diễm: ...
"Anh ấy rất lợi hại, một đêm bảy lần nha!" Cô cười: "Chị không muốn nếm thử sao? Tôi giúp chị có được không, tôi lại ra giá lại không đắt, một tỷ rưỡi!"
Tất cả bắp thịt trên mặt Vân Tử Diễm như run lên: "Mày, mày coi anh ấy là cái gì vậy?"
"Không muốn sao? Vậy quên đi, coi như tôi không nói!" Nói xong, cô tiếp tục nằm uỵch xuống giường: "Cửa ở chỗ đó, lúc đi ra đóng vào giúp tôi!"
Vân Tử Diễm vẫn không nói chuyện, cô ta nhìn chằm chằm vào cô, lại đang suy nghĩ lời của cô vừa nói.
"Mày không yêu anh ấy đúng không?" Nửa ngày, Vân Tử Diễm mới hỏi.
Vân Tử Lăng không nói chuyện.
"Làm sao không dám? Yêu hay không yêu cũng không dám nói? Ha ha!" Vân Tử Diễm châm chọc cười một tiếng.
"Ừ, không yêu!" Vân Tử Lăng ngược lại trả lời rất chân thật.
Vân Tử Diễm sửng sốt một chút, cô ta không nghĩ tới, cô thật sự sẽ trả lời như thế.
"Tôi không yêu, đáp án này, chị có hài lòng không?"
"Vì sao, sao mày lại không yêu anh ấy?" Vân Tử Diễm như bốc hỏa, cô ta yêu người đàn ông này lâu như vậy, còn nó thì dễ dàng gả cho anh, kết quả là, không yêu anh sao?
Vân Tử Lăng không nói chuyện, nhắm mắt lại nghỉ ngơi.
"Vậy tại sao mày lại muốn gả cho anh ấy? Nói đi? Đã không yêu, còn làm nhiều chuyện xấu xa như vậy làm cái gì? Mày quyến rũ anh ấy làm cái gì? Có phải thực chất bên trong mày không còn tự trọng nên không chiu nổi lạnh nhạt phải không?" Vân Tử Diễm nói tương đối khó nghe.
Nghe thấy vậy, Vân Tử Lăng ngồi dậy, toàn bộ sắc mặt đều trầm lại.
"Vì sao ư?" Cô lặp lại ba chữ này.
"Vì sao chứ?" Vân Tử Diễm lại hỏi một lần nữa.
Vân Tử Lăng đứng lên, từng bước một tới gần cô ta.
Giờ phút này, trong mắt Vân Tử Lăng đều là ý lạnh, cả người như phát ra cảm giác ngang ngược.
Không hiểu được, Vân Tử Diễm bởi vì thấy cô từng bước một tới gần, cô ta bất đắc dĩ lùi lại từng bước một.
Cho đến khi, cô ta dán sát vào vách tường không thể động đậy được.
Vân Tử Lăng cong môi cười một tiếng, một tay chống ở trên tường: "Bởi vì chị thích đấy, chỉ cần là đồ vật nào mà chị thích thì tôi sẽ đoạt lại!"
Vân Tử Diễm mở to mắt trừng lớn, không thể tin được.
"Tôi vĩnh viễn sẽ không bao giờ quên cách chị hại chết của mẹ tôi, Vân Tử Diễm, đây mới chỉ là bắt đầu!" Giọng nói lạnh lẽo không chút tình cảm truyền vào tai người bên cạnh.
Lập tức, cô ta đứng thẳng người.
"Ha" Vân Tử Diễm đột nhiên cười mỉa mai một tiếng: "Vân Tử Lăng, đấu với tao, mày, chết chắc!"
Dứt lời, lập tức quay người đi ra ngoài.
Vân Tử Lăng không muốn để ý tới, trực tiếp quay lại giường nằm, nghiêng người, dự định sẽ ngủ một lúc.
Nhưng mà, chỉ cần nhắm mắt lại, trong óc của cô toàn là bộ dáng của Mộ Niệm Quang.
Cầm điện thoại di động lên, nhìn thấy dãy số này.
'Tử Lăng, để cho anh giúp em!'
'Vì sao lại không tìm anh? Em có biết, chỉ cần em tìm anh, thì anh sẽ trở về.'
Đôi mắt hơi rủ xuống, cuối cùng, cô đưa điện thoại di động đặt ở bên cạnh, nhắm mắt lại.
Chỉ là, vừa mới ngủ, cô đã bị người khác đè lên.
Vân Tử Lăng khẽ giật mình, nhanh chóng mở mắt.
Lọt vào trong tầm mắt của cô, thấy ngay đôi mắt nham hiểm hung ác của người đàn ông.
"Anh đang làm gì vậy?" Vân Tử Lăng bị anh đặt ở dưới thân, cảm thấy rất khó chịu, muốn đẩy anh ra.
Người đàn ông lạnh lùng liếc nhìn cô, trong mắt không có một chút ôn nhu nào: "Người phụ nữ đáng chết, em xem tôi như cái gì chứ? Con vịt, hả?"
Vân Tử Lăng có chút mơ màng, hoàn toàn không rõ đây là có ý gì.
"Một tỷ rưỡi, tôi chỉ đáng giá một tỷ rưỡi thôi, hả?"
Vân Tử Lăng lập tức phản ứng lại, đây không phải là những lời mà cô nói với Vân Tử Diễm sao?
Vì sao, anh lại biết?
Chẳng lẽ...
Vân Tử Diễm đã ghi âm rồi?
Trên môi người đàn ông hiện ra một nụ cười, lạnh lẽo còn có giọng điệu mỉa mai, làm cho người ta không rét mà run.
Lập tức, bàn tay ấy bóp cằm của cô, giọng nói lạnh lẽo mà bức người: "Anh ta thì sao? Anh ta có giá trị bao nhiêu tiền? Em cũng muốn bán anh ta sao?"
Vân Tử Lăng tất nhiên cũng biết người mà anh đang nói tới là ai.
"Nói cho tôi!" Bởi vì càng phẫn nộ mà anh không nhịn được bóp chặt hơn.
"Anh ấy là vô giá!"
Vô giá sao?
"Anh, không được đè tôi!" Vân Tử Lăng rất tức giận, vươn tay muốn đẩy anh ra.
"Tôi tới gần làm cho em buồn nôn như vậy sao?" Hoắc Ảnh Quân càng tức giận hơn, ôm lấy tay của cô giữ trên đỉnh đầu: "Mấy ngày trước còn rất tốt, hai ngày này đột nhiên lạnh nhạt, là bởi vì anh ta trở về đúng không?"
Vân Tử Lăng nhíu mày: "Anh đi điều tra anh ấy rồi?"
"Mộ Niệm Quang, thanh mai trúc mã, Vân Tử Lăng, tôi còn tưởng rằng em sẽ không yêu ai, thì ra, em đã sớm có người trong lòng rồi sao?"
Vân Tử Lăng bị đè không thể động đậy, chán nản: "Làm gì vậy, anh đang muốn nói cho tôi biết, anh yêu tôi, thật sao?"
Hoắc Ảnh Quân không nói chuyện, cứ như vậy nhìn vào cô.
Vân Tử Lăng cười lạnh, trong mắt tràn đầy châm chọc cùng đùa cợt: "Không sao cả, tổng giám đốc Hoắc, tôi không yêu anh, không có chút tình cảm nào, hiện tại không yêu, sau này cũng tuyệt đối sẽ không yêu anh!"
Ngay lúc này, Hoắc Ảnh Quân như bị ý lạnh trong đáy mắt của cô làm cho rung động trong đáy lòng.
Nửa ngày, anh mới nặng nề mở miệng: "Em chán ghét tôi như vậy sao?"
Vân Tử Lăng không nói chuyện, nhìn thấy trong mắt anh như có tia đau thương, không ngờ còn có chút sững sờ.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!