Yên lặng.
Vô cùng yên lặng.
Yên lặng đến nỗi dường như tiếng hít thở của mọi người, đều có thể nghe được.
Bầu không khí bên trong phòng, thoáng cái trở nên quỷ dị.
Vân Tử Diễm thật sự không ngờ tới, vậy mà cô lại...
Vậy mà cô lại nói thẳng ra như vậy?
Lẽ nào, cô không muốn giấu diếm sao?
Đây vốn cũng chẳng phải là phong cách của cô!
Những người khác, đều nghe cô nói những lời này mà ngây dại.
Tình huống gì đây?
Vân Hâm Bằng cũng sửng sốt mất một lúc, trong khoảng thời gian ngắn không biết nên nói cái gì, chỉ có thể nở một nụ cười cứng ngắc: "Tử Lăng, con, cái đứa nhỏ này đang nói nhăng nói cuội gì thế?"
"Tôi nói nhăng nói cuội? Sợ rằng, trong lòng ông cũng là muốn như vậy đấy!" Vân Tử Lăng vẫn giữ nguyên nét mặt đang cười như cũ, thế nhưng nụ cười ấy cực kỳ miễn cường.
"Con, cái đứa nhỏ này... Con cái đứa nhỏ này đang nói nhảm cái gì thế? Bố là ông ngoại của nó, nói kiểu gì đấy!" Vân Hâm Bằng luống cuống tay chân, nếu không phải bây giờ còn có nhiều người ở đây như vậy, ông ta đã giáng cho cô một cái bạt tai từ lâu rồi.
"Tử Lăng, sao em có thế nói chuyện với bố như thế?" Vân Tử Diễm vội vàng đứng lên nói.
"A a a..." Vân Hà cũng ra vẻ không vui."
"Không có việc gì không có việc gì, Tử Lăng còn nhỏ, nó đùa giỡn chút thôi, mọi người đi ăn cơm, mau đi ăn cơm thôi!" Vân Hâm Bằng vội vàng rộng lượng giảng hòa, đóng tốt vai của một người ba tốt.
Vân Tử Diễm thấy vậy, không khỏi cười nói: "Em gái, một năm nay sao em thay đổi nhiều quá vậy? Nói chuyện còn thẳng thắn như thế, may là bố rộng lượng, không so đo với em, thế nhưng, hiện giờ ở đây không có người ngoài, đều là người nhà, nói như em, nhà mình cũng sẽ thông cảm, thế nhưng, nếu có người ngoài ở đây, nói nhảm như em ban nãy ấy, tránh cho ném cả thân phận mợ chủ của nhà họ Hoắc nhé!"
A!
Hay cho một câu ném đá giấu tay!
Khóe miệng của Vân Tử Lăng khẽ cười, nhìn về phía cô ta: "Không có người ngoài? Các người mang họ Hoắc sao? Còn nữa, cô là ai, thân phận tồn tại như nào mà không phải người ngoài? Chị gái của tôi? Hay là em gái kết nghĩa của chồng tôi? Cũng có thế, bất cứ lúc nào cũng chuẩn bị làm vỏ xe phòng hờ của tôi, làm bà Hoắc?"
Khóe miệng của Vân Tử Diễm giật giật, nhìn cô như ăn phải thuốc súng, thực sự khó chịu: "Tử Lăng, em nói kiểu gì thế, chị là chị em kia mà?"
"Chị?" Cô châm chọc cười một tiếng, cũng không giải thích cho cái gì đó cả.
Thế nhưng, ý cười này, cũng đã vô cùng châm chọc.
"Em làm gì vậy, bố cũng chẳng làm gì có lỗi với em, em xử sự như thế còn có giáo dục sao?" Vân Tử Diễm lớn tiếng nói.
Con mắt của Vân Tử Diễm thản nhiên, vô cùng lạnh lùng, cô nhìn chằm chằm Vân Hâm Bằng, lại lườm mắt nhìn về phía Vân Tử Diễm, tiếng nói lạnh lùng: "Ông ấy có phải ba tôi hay không, chị còn biết rõ hơn tôi nhỉ?"
"Em, em đang nói bậy gì đó?" Vân Tử Diễm cau mày, rõ ràng ánh mắt có hơi tránh né.
"Nói bậy? Ban nãy ở trên lầu không phải chị mới nói cho tôi biết sao, lúc sinh nhật bảy tuổi của chị, chị đã phát hiện ông ta không phải là bố của chị, không phải sao? Chẳng qua ngại vì đời sống vật chất, không muốn vạch trần mà thôi, quên nhanh thế cơ à?"
Ngay tức khắc, gương mặt của Vân Tử Diễm, muốn đen bao nhiêu thì đen bấy nhiêu.
Vân Hâm Bằng lập tức nhìn về phía Vân Tử Diễm, lại nhìn về phía Vân Tử Lăng, toàn bộ cơ mặt không thể nào khống chế được mà giật giật.
"Tử Lăng, đã có chuyện gì xảy ra vậy?" Hoắc Chấn Vũ cũng hơi không hiểu.
Vân Tử Lăng đứng lên, ánh mắt nhìn về phía mọi người ai cũng đều đang suy nghĩ trên bàn, khẽ giễu cợt cười một tiếng: "Bố, con muốn, hiện giờ trên cái bàn này, có vài người không hy vọng đứa con của con ra đời một cách thuận lợi!"
"Không hy vọng? Cái này làm sao thế được, đều là người một nhà, ai cũng đều thích một sinh mạng nhỏ ra đời!"
"Bố, không phải ai cũng hiền lành như bố đâu!" Dứt lời, ánh mắt của cô nhìn về phía ba người kia: "Hôm nay, tôi nói rõ ràng, ngay cả giữa chúng ta có nhiều ân oán, đụng đến tôi thì được, nhưng nếu như muốn động đến đứa bé trong bụng tôi, như vậy, tôi có chết, cũng phải kéo theo các người cùng chết!"
Nói rồi, để chiếc đũa "Cạch" xuống bàn một cái.
Động tác dứt khoát như vậy, trái lại thật giống như bộ dáng bình thường không nói lời nào, nhưng chó cùng thì rứt giậu, hoàn toàn tương phản.
Có lẽ, lúc này chỉ có một người có thể hiểu rõ.
Đó chính là Khúc Tịnh Kỳ.
Bởi vì, người phụ nữ mạnh mẽ đến lạ thường khi làm mẹ.
Vân Tử Lăng nói xong, xoay người, không muốn ăn cơm cùng mấy cái người dối trá này nữa.
Người đàn ông thấy vậy, liền đứng lên, ánh mắt của anh hơi phức tạp, nhìn chằm chằm Vân Hâm Bằng một hồi lâu.
Vân Hâm Bằng bị anh nhìn chằm chằm mà thấy da đầu ngứa ran, ánh mắt cũng không dám nhìn thằng anh.
"Các người cứ từ từ mà ăn!" Người đàn ông cuối cùng lạnh lùng bỏ lại những lời này, đi theo Vân Tử Lăng.
"Ơ... Con ăn no rồi, con đứng lên trước đây!" Hoắc Nhã Linh cảm thấy không khí nơi này quá áp lực, cô ta không thể nào nuốt trôi được nữa, lập tức đứng lên.
Ngay tức khắc, trên bàn chỉ còn lại có mấy người bọn bọ.
Trong khoảng thời gian ngắn, trong không khí tràn ngập sự lúng túng.
...
Vân Tử Lăng về đến phòng, sự phẫn nộ trong lòng vẫn chưa cách nào bình lặng lại nổi.
Ba người đều trở về.
Hơn nữa, lại còn trở về đúng lúc cô đang mang thai.
Cô có dự cảm, một dự cảm rất bất an.
Dự cảm này, khiến cho cô vô cùng phiền muộn, vốn chẳng cách nào kiểm soát được tâm trạng của mình.
"Vân Hâm Bằng không phải là bố của em?" Hoắc Ảnh Quân hơi giật mình.
Mối quan hệ này, anh chưa hề tra được.
Vân Tử Lăng ngồi trên giường, ngước mắt nhìn về phía anh, ánh mắt thoáng chút bất an: "Hoắc Ảnh Quân, chúng ta dọn đi được không? Mới vừa rồi không phải anh nói, muốn đến khu nhà chỗ vịnh sao? Bây giờ chúng ta dọn đi có được không?"
Tuy rằng, cô đã nói trốn tránh không phải là chuyện tốt.
Thế nhưng, cô lại không thể dự liệu được chuyện mang thai hiện giờ.
Hôm nay, trong bụng của cô có một sinh mệnh nhỏ đang lớn lên.
Cô đương nhiên, phải dùng hết cả sức lực của mình để bảo vệ nó.
"Được!" Hoắc Ảnh Quân đối với yêu cầu của cô, trực tiếp đồng ý.
Xem ra, anh phải điều tra kỹ một chút, mối quan hệ giữa Vân Hâm Bằng và Vân Tử Lăng.
Khi hai người xuống lầu lần nữa, tất cả mọi người đang ngồi trong phòng khách uống trà.
Vốn trước đây hành lý đều đã chuẩn bị xong, bây giờ kêu người giúp việc cầm xuống lầy, hầu như không lãng phí chút thời gian nào.
"Các con thế này là?" Hoắc Chấn Vũ nhìn thấy bọn họ đi tới, người giúp việc ở phía sau mỗi người cầm một cái vali, không khỏi đứng lên.
"Bố, bọn con dọn ra ngoài ở." Hoắc Ảnh Quân ôm lấy cô, nói.
"Dọn ra ngoài? Đang yên đang lành dọn ra làm cái gì? Hiện giờ Tử Lăng lại đang mang thai, cả nhà chăm sóc không phải tốt hơn sao?" Hoắc Chấn Vũ không hiểu.
"Bố, bác sĩ nói, cô ấy cần phải tĩnh dưỡng, trong nhà có quá nhiều người giúp việc, bọn con dọn ra ngoài vẫn tốt hơn, đợi đến khi cục cưng lớn một chút thì dẫn về!" Hoắc Ảnh Quân nhìn Vân Tử Lăng, vẫn cười nhạt nói như cũ.
"Người giúp việc trong nhà nhiều quá?" Khúc Tịnh Kỳ cười lạnh một tiếng: "Con ghét trong nhà có nhiều người giúp việc, hay là ghét những người còn lại nhiều?"
Vân Tử Lăng nhìn Khúc Tịnh Kỳ không lên tiếng.
"Chúng ta một năm không quay về đây, con ở đây cũng rất tốt, cũng chẳng chê người giúp việc nhiều, sao chúng ta vừa về một cái, đã là nhiều người rồi, nhiều người của con, rốt cuộc là người nào?"
Hoắc Ảnh Quân nhướng mày: "Mẹ, sao mẹ lúc nào cũng thích lôi chuyện về phía mình vậy?"
"Ây dà, bọn trẻ muốn không gian một mình, cũng là chuyện bình thường!" Hoắc Chấn Vũ vội vàng ôm lấy Khúc Tịnh Kỳ vỗ về.
"Mẹ ôm vào mình chỗ nào, con xem lời của cô ra là có ý gì đi!" Khúc Tịnh Kỳ cực kỳ không vui.
"Mẹ!" Vân Tử Lăng mở miệng gọi bà ta một tiếng: "Mới vừa rồi ở trên bàn cơm, con đã muốn nói rõ ràng mọi chuyện rồi, Vân Hâm Bằng, ông ta vốn không phải là cha ruột của con, còn có, chuyện năm ngoái con bị trói, mẹ chắc là cũng biết chứ, cái người bắt cóc ấy là Vân Hà, đương nhiên, Vân Tử Diễm vẫn luôn không vừa mắt con, tự sát đến vu oan giá họa, chuyện này, mẹ cũng biết, hôm nay, chồng con cũng không thể ở trong nhà này suốt hai mươi tư tiếng đồng hồ, thế nhưng Vân Tử Diễm, chị ta lại ở trong cái nhà này đúng tròn hai mươi tư tiếng, con sợ chị ta làm hại đến cục cưng của con, trên thương trường có một câu nói phổ biết, đó là đề phòng với những gì chưa xảy ra, hiện giờ rất thích hợp để con dùng những từ này!"
Cô không muốn vòng vo nữa.
Cô biết rõ, Khúc Tịnh Kỳ biết tất cả mọi chuyện.
Nhưng hết lần này tới lần khác, bà ta vẫn chẳng nói gì cả.
Bà ta đang bao che cho Vân Tử Diễm, giúp người xấu làm điều ác.
Vậy cũng được.
Cô nói rồi.
Nói thẳng toàn bộ!
Như bọn họ mong muốn!
Lời này của Vân Tử Lăng, khiến cho mọi người lập tức im lặng.
Con ngươi của Hoắc Ảnh Quân hơi sâu thẳm, nghe cô nói vậy, rốt cuộc cũng hiểu rõ sự lo lắng của cô.
Anh nhìn về phía ba người kia, mang theo ý cảnh báo nói: "Đứa bé này, đối với tôi, rất quan trọng!"
Vài chữ, nhưng nói vô cùng trịnh trọng, đủ để chứng minh, anh rất coi trọng đứa bé này.
"Được rồi, chúng ta đi thôi!"
Vân Tử Lăng gật đầu, nhìn về phía bọn họ, lại nhìn về phía Hoắc Chấn Vũ, ánh mắt thoáng chút áy náy: "Bố... Bọn con đi đây!"
Hoắc Chấn Vũ nhíu mày, còn muốn nói gì đó, thế nhưng suy nghĩ lại, liền khoát khoát tay: "Được rồi, đi đường chú ý an toàn đấy!"
Vân Tử Lăng gật đầu, đi theo Hoắc Ảnh Quân rời khỏi.
...
"Ông thông gia..." Vân Hâm Bằng há miệng, không biết nên nói cái gì.
Hoắc Chấn Vũ nhìn về phía ông ta, nghi hoặc hỏi: "Những gì Tử Lăng nói là thật sao? Ông không phải bố ruột của nó?"
Vân Hâm Bằng nhìn về phía Vân Tử Diễm, Vân Tử Diễm vội vàng cúi đầu không biết nên làm cái gì bây giờ.
Thấy vậy, Vân Hâm Bằng vội vàng làm bộ làm tịch thở dài: "Ài, chuyện là như vầy..."
...
Khu nhà cạnh vịnh.
Ngôi nhà này chỉ có một trăm tám mươi mét vuông.
Thế nhưng, phong cảnh nơi đây cũng là tốt nhất.
Bên ngoài sân thượng được làm toàn bộ bằng thủy tinh trong suốt, có thể cúi xuống ngắm được hết cảnh đêm ở vịnh.
Mà nơi này lấy thiết kế trắng đen làm chủ đạo, vừa đoan trang lại không mất đi sự tao nhã.
Vân Tả Lăng nhìn căn phòng được thu dọn sạch sẽ này, hơi giật mình.
"Thưa ngài, thưa mợ chủ, bữa tối đã chuẩn bị xong rồi." Một người phụ nữ trung niên vội vàng cười híp mắt đi tới.
"Tử Lăng, bà ấy là thím Phương, sau này bà ấy sẽ chiếu cố cuộc sống thường ngày của em." Hoắc Ảnh Quân mở lời giới thiệu.
"Thím Phương." Vân Tử Lăng mỉm cười nói.
"Ôi, cái kia, mợ chủ thích khẩu vị như thế nào, sau này tôi sẽ dựa theo khẩu vị hai người để làm cơm." Thím Phương vội vàng nói.
"Tôi không kén ăn."
"Mợ chủ hiện giờ đang mang thai, mỗi bữa cơm bà phải đảo đảm được những chất dinh dưỡng tốt nhất!" Hoắc Ảnh Quân dặn dò.
"Được!" Thím Phương nói xong, bắt đầu dọn cơm lên bàn.
Thời gian hôm nay hơi gấp gáp, thím Phương chưa kịp làm đồ ăn gì đăch biệt, đều là chút thức ăn bình thường.
Nhưng những món ăn gia đình này, lại khiến cho Vân Tử Lăng cảm thấy vô cùng ngon miệng.
...
Chưa đến chín giờ tối, Vân Tử Lăng đã rúc vào trong ngực của Hoắc Ảnh Quân ngủ thiếp đi.
Bác sĩ nói, phụ nữ có thai lúc nào cũng thích ngủ.
Người đàn ông nhìn bộ dáng cô ngủ say, khóe miệng khẽ mỉm cười, cúi người, hạ một nụ hôn xuống trán cô.
Ngay sau đó, nhẹ nhàng để cô xuống, đắp chăn cho chô.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!