Nửa đoạn đường trở về nhà họ Vân, Vân Tử Lăng nói muốn xuống xe mua một ít đồ.
Mặc dù Vân Hâm Bằng rất không bằng lòng, cơn tức trong bụng ông ta còn đang đợi bộc phát.
Nhưng mà Vân Tử Lăng khăng khăng không chịu, xe không dừng, cô dứt khoát mở cửa xe.
Tài xế sợ gặp chuyện không may, không thể làm gì khác hơn là dừng xe vào bên lề đường.
Sau khi xuống xe, Vân Tử Lăng không hề ngoái đầu nhìn, mà dứt khoát tiến vào bên trong cửa hàng tạp hóa.
...
Lần nữa xuất hiện ở nhà họ Vân, đã là hai tiếng sau.
Sau khi Vân Tử Lăng trở lại, cũng cảm giác được không khí nơi này không bình thường.
Bên trong nhà có rất nhiều người, tất cả bạn bè thân thiết của Vân Hâm Bằng đều tới.
Đương nhiên, còn có rất nhiều các bà các chị chơi chung với Cố Di Nhân, từng người đang ngồi ở trong phòng khách an ủi bọn họ.
Vừa bắt gặp cô, từng cái ánh mắt giống như nhìn phải thứ hung ác độc địa nào đó.
Vân Tử Lăng làm như không có chuyện gì, quay người đi lên trên tầng.
"Con hỗn này, qua đây!" Vân Hâm Bằng tức giận vỗ bàn.
Bước chân của Vân Tử Lăng dừng lại, không cần phải nghĩ nhiều cũng biết cái câu "con hỗn" này chắc chắn là đang ám chỉ cô.
Quay người, Vân Tử Lăng đi về phía đám người.
"Nghĩ lại mà xem, tại sao hôm nay cô có thể làm như vậy? Tại sao cô lại thông đồng với người bên ngoài tới hại bố của cô?" Người nói chuyện không phải là người nào xa lạ, chính là Vương Tân - người có quan hệ rất tốt với Vân Hâm Bằng, cũng là tình nhân của Cố Di Nhân!
Vân Tử Lăng nhìn về phía ông ta, nở một nụ cười vô cùng thâm sâu.
"Đứa bé này cười cái gì mà cười! Cô làm như thế, cẩn thận bị trời phạt!" Nhìn phản ứng của Vân Tử Lăng, hiển nhiên Vương Tân rất tức giận.
Mà ông ta vừa dứt lời, xung quanh ông ta là các chú các bác cũng bắt đầu nói đạo lý dạy bảo cô.
Mọi người nói liên miên dài dòng, tóm lại nói cô không biết tốt xấu, lòng dạ rắn rết, sớm muộn cũng bị người khác lừa bịp.
Vân Tử Lăng vẫn im lặng không nói gì, đứng im tại chỗ.
Cô đang ngắm nhìn sắc mặt đầy giả dối của đám người này.
"Tử Lăng à, con không thích dì, dì cũng hiểu được, nhưng con không thể đối xử với bố của mình như vậy! Ông ấy là bố ruột con mà! Con còn có lương tâm hay không?" Cố Di Nhân tức giận không hề nhẹ.
Đã nhiều ngày qua, tâm trạng của bà ta rất xấu, luôn luôn lo lắng cho con trai của mình.
Nhưng ngày qua ngày Vân Hà nhốt mình ở trong phòng, ngoại trừ Vân Tử Diễm gặp được thì ai cũng không trông thấy.
Lời của bác sĩ, cũng khiến cho bản thân bà ta hoàn toàn thất vọng và đau khổ.
Coi như nếu đi ra nước ngoài chữa trị, khả năng có thể chữa khỏi là ba mươi phần trăm, nhưng mà nửa người dưới thì... Không thể cứu vãn được!
Mấy ngày nay của Cố Di Nhân, ngoại trừ khóc thì chính là ngất.
Nhưng hôm nay, chứng kiến cô ở trên tivi vô cùng mạnh mẽ, quả thật khiến cho bà ta tức chết.
Quả nhiên, người phụ nữ này giống như Bạch Hải Quỳnh, không phải là thứ tốt đẹp gì!
Biết vậy trước đây, nên giết cùng một lúc!
"Đúng vậy, đây y hệt phiên bản thực của người nông dân và mãng xà đó!" Lời của Cố Di Nhân, khiến cho các bà bạn của bà ta nháo nhào đồng ý.
Ánh mắt Vân Tử Năng hạ xuống, cười nhạt, nhìn về phía người phụ nữ mắng cô là mãng xà kia: "Bà nói tôi là mãng xà, vậy chồng của tôi là gì chứ? Xà đực sao? Hả?"
Người phụ nữ kia ngẩn ra, đơ người lại.
Vân Tử Lăng không để ý tới bọn họ, chỉ thản nhiên nói: "Đêm nay chồng tôi tới đây ăn cơm, tí nữa nếu mọi người có câu hỏi gì thì cứ hỏi anh ấy! Dù sao, hợp đồng là do anh ấy nói mà, đúng không?"
Nói đến chỗ này thì cô dừng lại, quay người đi lên trên tầng.
Ngay tức thời, bạn tốt của Cố Di Nhân tức giận đến ngã ngửa.
Vân Tử Lăng đi lên trên tầng hai, tìm được cửa phòng của Vân Hà.
Cái cửa phòng kia đóng kín, nhưng từ bên ngoài vẫn có thể nghe được tiếng động của đồ vật bị đập xuống dưới.
"Hà, Hà, em đừng như vậy..." Ngay lập tức, giọng nói của Vân Tử Diễm vang lên.
Khóe môi Vân Tử Lăng cong lên, ái chà, đây là giận dỗi ư?
Vì vậy, đẩy cửa ra.
Cái lúc mà cửa được đẩy ra, Vân Hà vẫn nằm ở trên giường như cũ, không thèm quay đầu lại nhưng hét to hơn: "A a a a..."
Vân Tử Diễm cũng tức giận, xoay người bực tức nói: "Ai cho mọi người mở cửa ra..."
Nói đến đó, dừng lại, sắc mặt thay đổi.
"Cô còn mặt mũi mà quay trở về nhà sao?" Cả thân thể Vân Tử Diễm run rẩy, vô cùng tức giận.
Vân Tử Lăng dùng sức đóng cửa lại, cười đáp: "Nghe nói "em trai nhỏ" bị thương, người làm chị hai đương nhiên muốn đến thăm em rồi!"
Vân Hà nghe được giọng nói này, tức khắc ngồi dậy, lúc thấy cô, hai mắt cậu ta như muốn phun ra lửa, không thể kiềm chế được kêu lên: "A...."
Bây giờ, đầu lưỡi của cậu ta bị cắt, không thể nói chuyện.
Chỉ có thể phát ra một vài âm tiết đơn giản như "ô ô a a."
Nhưng chỉ từ vài âm tiết này, cũng hiểu được cậu ta cực kỳ phẫn nộ.
Vân Tử Lăng không nhanh không chậm, thậm chí ý cười trên mặt cũng không biến đổi, cô mở chiếc túi trong tay mình ra."
"Tử Diễm, nghe nói chị rất thích chủng loại này, hôm nay em đi ngắm quả là không tệ, thảo nào được nhiều cô gái thích đến như vậy. Cho nên, em mua nó ngay!"
Nói xong, cô lôi một chiếc váy ra, cười nói tiếp: "Nhìn xem, ba cái giống nhau như đúc, như vậy, ba người chúng ta mới có thể giả vờ làm chị em, mặc vào đi, cẩn thận gió thổi đó!"
Nghe vậy, sắc mặt Vân Hà hoàn toàn biến thành màu đen.
Cậu ta cầm cốc nước ở bên cạnh, hung hăng hất về phía cô.
Vân Tử Lăng đã sớm chú ý tới cử động của cậu ta, lúc cậu ta hất cốc nước tới, cô ung dung bước chân sang bên cạnh, tránh thoát được.
"À, Hà, không sai, cô gái nhỏ khi tức giận thì thường như thế mà, chuyện ném đồ đạc là chuyện thường dùng. Được rồi, nếu như phương diện làm con gái có cái gì không hiểu thì có thể hỏi chị nhé!" Cô vén tóc lên: "Chị đề nghị một chủ kiến, để tóc dài tương đối hợp với em. Được rồi, vừa rồi chị ở hiệu thuốc có mua cho em một chút thuốc men, thuốc này có trợ giúp trong việc đổi tính của em."
Dứt lời, cô móc một hộp thuốc từ trong túi ra, nhét vào trên giường.
Vân Hà vừa nhìn, nhất thời ném hộp thuốc ra ngoài.
Lập tức, cậu ta tức đến nỗi đứng dậy, bên dưới không có mặc quần lót, mà đang được băng vải kín, tâm trạng của cậu ta rất kích động, thở gấp gào khóc.
"Hà, đừng nhúc nhích, em không thể cử động!" Vân Tử Diễm cầm bình hoa để sang một bên, chạy tới ôm lấy eo của Vân Hà: "Đừng vì đồ đê tiện này mà tức giận, chị sẽ giúp em trừng phạt cô ta!"
"A a a..."
Vân Tử Lăng thấy vậy hơi nhếch môi: "Làm con gái thì không thể dễ dàng bị kích động như vậy, tâm trạng quá nhấp nhô sẽ khiến đàn ông không thích!"
"Cút ra ngoài!" Vân Tử Diễm nổi giận: "Cô cố ý phải không? Cô cút đi cho tôi!"
Vân Tử Lăng cúi người, nhặt hộp thuốc từ dưới đất lên: "Đúng là lãng phí của cải mà, nếu không phải hiện tại cậu đã là một kẻ vô dụng thì tôi cũng không bao giờ mua cho cậu đồ vật này, cậu phải nhớ thứ này rất đáng quý!"
"A a a a..." Vân Hà tức giận đến đỏ hai con mắt, đẩy Vân Tử Diễm ra muốn xuống giường.
"Câm miệng, cô ngậm miệng lại!"
Vân Tử Diễm cũng không chịu nổi, lập tức chạy tới, vươn tay muốn tát cô: "Cút mau!"
"Cút?" Vân Tử Lăng lật tay đẩy cô ta ra, bàn tay nắm lấy tay đối phương, cười nhạt nhẽ: "Bảo tôi cút sao? Tôi làm sai gì sao? Hiện tại ai mà không biết cậu ta bị cắt một bộ phận..."
Lúc nói chuyện, ánh mắt của cô cố ý nhìn về phía Vân Hà, từng câu từng chữ mang theo sự lạnh lùng đả ích: "Từ nay về sau, cậu ta cũng không phải là đàn ông, với việc muốn cho cậu ta sống trong ảo tưởng, thì tốt hơn hết để cho cậu ta nhìn rõ thực tại, mặc quần áo nữ giới ư! Tôi cảm thấy rất thích hợp với cậu ta, chị xem, cái miệng nhỏ nhắn, lông mi cong cong, còn có thể tranh đoạt đàn ông với bạn gái trước kia dó!"
"Vân Tử Lăng..." Vân Tử Diễm phẫn nộ gầm rú: "Tôi muốn cô chết ngay bây giờ!"
Cô ta vừa nói, vừa cầm bình hoa ở bên cạnh đập về phía đầu của cô.
"Vân Hà biến thành phụ nữ không phải do chị tạo thành sao? Hiện tại giả vờ chị em tình sâu làm cái gì cơ chứ?" Viên Tử Lăng rống to.
Vân Tử Diễm lập tức dừng lại: "Cô, cô, cô nói bậy bạ cái gì đó?"
Vân Tử Lăng cười lạnh lẽo, từng bước từng bước áp sát cô ta: "Ở trong thành phố Nam Dương nào có ai gan to dám động đến Vân Hà chứ, tôi không tin cô chưa từng nghĩ đến, hay là cô không dám nghĩ tới? Hả?"
Bước chân của Vân Tử Diễm lùi lại về phía sau: "Cô, cô đang làm kế ly gián gì chứ?"
"Kết ly gián? À, tôi có từng gây xích mích hay không, trong lòng chưa từng đếm qua sao? Vì sao người có thân phận như Vân Hà vẫn bị hãm hại, đến bây giờ còn không hề có một chút tin tức nào đó? Hả?"
"Cô câm miệng lại, cô nghĩ nói cho tôi biết cái gì? Ai muốn hãm hại ai?" Vân Tử Diễm to tiếng gào thét.
Thật ra, trong lòng cô ta mơ hồ cảm thấy chuyện này có quan hệ với Hoắc Ảnh Quân.
Có thể do cô ta không dám nghiên cứu đến cùng, càng không dám nghĩ tiếp.
"Sợ rồi sao?"
"Cô, cô có ý gì?" Giọng nói của Vân Tử Diễm trở nên run rẩy.
Vân Tử Lăng cười lạnh, dáng vẻ không quan tâm: "Không có ý gì, tôi chỉ đến để nói cho cô biết, đừng có mà tự cho rằng bản thân mình thông minh, bởi vì sự thông minh của cô có khả năng hại chết mọi người!"
"Cô, cô, cô..."
"Ê a ê a..." Vân Hà bắt lấy ga trải giường mà bò dậy, khuôn mặt rất dữ tợn.
Nhưng bởi vì nửa người dưới của cậu ta bị thương, cho nên mỗi bước đi của cậu ta, đều đau đến nhe răng trợn mắt.
"Còn cậu nữa!" Ánh mắt chuyển đi, nhìn về phía Vân Hà đang khó khăn bước từng bước một: "Không vui sao, tức giận sao? Hận sao? Nhìn bây giờ tôi châm chọc khiêu khích, có phải rất muốn giết người không?"
Vân Hà bị ánh mắt cô nhìn mà ngẩn người ra, lập tức ngồi lại trên giường.
Cô mỉm cười, đi tới cạnh giường của cậu ta, cúi đầu, nhìn thẳng vào Vân Hà: "Đối nên xử thế không nên quá độc ác, xem này, ông trời cũng không nhìn nổi nữa mà tới trừng phạt cậu. Hiện tại, cậu trở thành một người phụ nữ, cậu có nghĩ tới ngày này không, những người phụ nữ mà cậu từng chơi sẽ ra sao, những người đàn ông bị cậu giành phụ nữ sẽ châm biếm cậu thế nào, à, đáng đời!"
"A a a..." Ngay tức khắc Vân Hà đứng dậy, sự phẫn nộ của cậu ta khiến cho cậu ta bất chấp cả đau đớn, nắm đồ vật lên muốn đập vào cô..
Nhưng mà, Vân Tử Lăng tay nhanh mắt lẹ lùi về phía sau, chợt nắm lấy bình hoa được Vân Tử Diễm để ở bên cạnh.
"Ầm" một tiếng, đập về phía Vân Hà.
Tức thời, trên trán Vân Hà chảy một dòng máu tươi.
"Hà..."
Vân Tử Diễm hét chói tai, rống lên.
Mà sau khi tiếng hét chói tai này vang lên, chỗ cầu thang lên tầng truyền tới một loạt bước chân của đám người.
Tiếp đó, cửa bị một lực mạnh đẩy ra.
"A..." Tiếp theo là tiếng hét chói tai của Cố Di Nhân.
Ngay sau đó, bà ta dùng tốc độ một giây vọt tới trước mặt Vân Hà: "Hà, con sao rồi, mau gọi bác sĩ, bác sĩ đâu!"
Những người còn lại mau chóng tỉnh táo lại, đẩy cô ra khỏi vòng vây.
"Do Vân Tử Lăng, là cô ta đập!" Vân Tử Diễm to tiếng kêu.
Mà sau đúng lúc này, đột nhiên Vân Hâm Bằng xuất hiện, lấy một tốc độ sét đánh "bốp" một tiếng rơi trên mặt của cô.
Một cái tát này, ông ta đã sớm muốn xuống tay rồi.
Nhưng rất nhiều lần cô đều có chuẩn bị.
Hiện tại thì được rồi, thừa dịp hỗn loạn, cuối cùng ông ta cũng có thể dùng khí thế của mình ra tay.
Khuôn mặt Vân Tử Lăng hơi lệch đi, trong miệng chảy ra chút máu.