30 phút trước,
"Tiểu Hinh, anh xin lỗi."
Phó Minh Vũ không biết nói gì ngoài mấy chữ này.
Hiện tại, tất cả lời nói của anh ta đều giống như ngụy biện cho hành vi anh ta làm ra…
Hạ Thư Hinh hít một hơi thật sâu, cố gắng bình ổn tâm tình nhưng dường như có gì đó vẫn nghẹn đắng lại ở cổ, cô khàn giọng: "Phó Minh Vũ, em hỏi anh. Trước khi anh cho em cơ hội trở thành bạn gái anh có phải anh đã quen biết cô gái kia rồi không?"
Cô muốn hỏi, hỏi cho thật rõ ràng mọi chuyện, cô muốn biết một đáp án chính xác từ người con trai ấy, người cô đem lòng yêu suốt 7 năm trời. Cho dù đáp án sẽ khiến cô khổ sở, khiến cô càng khó chấp nhận, cô cũng muốn biết, muốn tìm hiểu. Cô muốn xem mấy năm nay tình cảm của cô là vở tuồng cho người mua vui hay tấm bi kịch khiến người ta khóc.
Phó Minh Vũ cụp mắt, che đi nỗi phức tạp.
"Anh đã thích cô ấy mười năm rồi, cũng theo đuổi cô ấy trong mấy năm thanh xuân."
Mười năm?
Hạ Thư Hinh sững sờ, nhiều hơn là khiếp sợ. Sau ngày hôm qua, cô đã suy nghĩ, nghĩ rất nhiều. Nghĩ về tình cảm của Phó Minh Vũ đối với cô, nghĩ về cô gái kia. Một người con gái bí ẩn chiếm trọn trái tim của Phó Minh Vũ rốt cuộc là một cô gái có sức hút gì, xinh đẹp đến mức nào mới có thể chinh phục được trái tim anh.
Hơn nữa, cô cũng không phải chưa từng nghĩ xem họ đã yêu nhau trong bao lâu, quen nhau và xác định quan hệ từ lúc nào mà cô lại không hề hay biết.
Nhưng dường như, nghĩ đến nhiều loại khả năng cô vẫn thấy kinh ngạc trước câu trả lời của Phó Minh Vũ.
Mười năm?
Mười năm trước, Phó Minh Vũ mới chỉ 17 tuổi, là học sinh cấp ba.
"Tức là anh đã quen cô gái kia từ những năm tháng còn ngồi trên ghế nhà trường. Thích cô ấy từ lúc đó và theo đuổi cô ấy suốt mấy năm?"
Tuy chỉ là một câu hỏi, nhưng trong lòng cô đã đoán được đáp án rõ ràng rồi.
Phó Minh Vũ gật đầu, Hạ Thư Hinh có thể nhìn thấy rõ ràng nét hoài niệm trên khuôn mặt mệt mỏi của anh: "Anh yêu cô ấy từ cái nhìn đầu tiên, em biết không, từ lần đầu tiên nhìn thấy cô ấy anh đã biết cô ấy hoàn toàn khác biệt với những cô gái đồng trang lứa khác, cô ấy xinh đẹp, thông minh, cô ấy cũng rất giỏi làm người khác á khẩu, không thể nói được câu gì…"
Ngực trái Hạ Thư Hinh giống như bị vật gì đó đâm vào, nhói lên từng cơn theo từng cơn theo mỗi chữ Phó Minh Vũ thốt ra.
Chờ anh nói xong, cô muốn mở miệng lại chợt phát hiện ra miệng khô khốc, ở cuống họng như bị hóc xương cá, những lời nói đến đầu môi cứ bị nghèn nghẹn lại không thốt thành lời.
Cô siết chặt bàn tay, hít vào một hơi, cố gắng tìm lại giọng nói của mình.
"Anh Minh Vũ, thì ra anh đã yêu một người phụ nữ nhiều năm đến vậy. Nếu như anh cho em biết sớm hơn, thì tình cảm của em dành cho anh đã không kéo dài lâu đến thế. Lẽ ra, nên kết thúc từ lâu rồi. Chứ không phải để mọi chuyện vỡ lở, anh mới đến đây lấy sự thương cảm của em."
Cô hơi dừng lại một chút, sau đó kiên định cất lời: "Phó Minh Vũ, bắt đầu từ giờ phút này, em sẽ không yêu anh nữa. Không phải vì em cảm động trước những lời anh kể về cô gái ấy, mà bởi vì tình yêu của em thua anh, thua mười năm của anh. Suy cho cùng em chỉ thua bởi con tim anh chưa từng hướng về em."
"Tiểu Hinh, em tát anh đi, đánh anh đi, em đừng hiểu chuyện như thế nữa, được không? Nhìn em như vậy, anh thấy bản thân có lỗi rất nhiều, làm sao anh dám bảo em tha thứ cho anh đây."
Phó Minh Vũ khổ sở cất tiếng.
Hạ Thư Hinh lắc đầu, cô mím môi quay mặt đi.
"Anh về đi. Tạm thời em cần thời gian để chấp nhận mọi chuyện."
Cô dứt lời, xoay người vào trong nhà Lăng Thiếu Hàn, thẳng tay đóng cửa, không hề do dự bỏ mặc Phó Minh Vũ ở bên ngoài.
Bây giờ, cô không biết nên tha thứ cho Phó Minh Vũ hay không. Bởi vì cô vẫn cần thời gian đưa ra sự lựa chọn.
"Lăng Thiếu Hàn, có phải anh thấy tôi ngốc lắm không?"
Hạ Thư Hinh nhìn người đàn ông đứng cách cô vài mét, hai tay đút túi quần, cả người ung dung tựa cửa, không kìm được bật cười tự giễu.
Vừa rồi vị trí Lăng Thiếu Hàn đứng cô đoán anh chắc chắn đã nghe thấy cuộc nói chuyện của cô và Phó Minh Vũ.
Lăng Thiếu Hàn nhìn vào đôi mắt đỏ hoez sưng húp vì khóc nhiều của cô gái, không do dự đáp lại: "Phải, em đúng là ngốc. Là cô gái ngốc nhất mà tôi từng thấy."
Yêu một người không sai, cái sai chính là đặt tình cảm ở trên người không yêu mình, cái cảm giác yêu đơn phương, cảm giác đang ở đỉnh của hạnh phúc bỗng vụt xuống vực thẳm, cảm giác ấy đau đớn đến nghẹt thở, trái tim như bị cứa ra làm đôi. Loại cảm giác ấy, chỉ có những người ngốc nghếch mới muốn trải qua.
Và Hạ Thư Hinh chính là người con gái ngốc nghếch ấy. Cô không chỉ quá ngốc, mà còn hiểu chuyện đến đau lòng.
Lăng Thiếu Hàn thấy cô đau đớn, lòng cũng chẳng dễ chịu chút nào.
Đây là cô gái anh thích, hiện tại, cô lại vì người đàn ông khác, khóc trước mặt anh, để anh chứng kiến thời khắc cô đớn đau nhất. Lăng Thiếu Hàn không biết cảm xúc lúc này của anh là gì.
Anh vừa đau lòng, xót xa cho cô đồng thời chẳng dễ chịu là bao khi chứng kiến cô gái của mình rơi lệ, đau khổ vì mổ người đàn ông khác.
"Hạ Thư Hinh, suy sụp hai ngày là đủ rồi. Em lên điều chỉnh trạng thái của mình đi. Đừng cứ mãi vẩn vơ, chìm đắm trong cảm xúc đớn đau của mình thêm nữa. Dù sao, một Hạ Thư Hinh mà tôi biết không phải là một cô gái thích khóc, yếu đuối như thế."
Kể từ sau ngày Phó Minh Vũ đến tìm Hạ Thư Hinh, cô dường như thay đổi hoàn toàn. Không biết có phải do lời nói Lăng Thiếu Hàn hôm đó đã kích thích cô hay không, chỉ biết cắm đầu vào làm việc, ngoài công việc ra thì chẳng hoạt động ngoài giờ nào khác. Có lẽ cô muốn dùng công việc để quên đi hết những chuyện xảy ra trong thời gian vừa rồi.
Có vài lần, Lệ Dương- cô bạn thân của cô, nhìn thấy cô làm việc không ngừng nghỉ, cô ấy không nhịn được muốn kéo Hạ Thư Hinh ra ngoài, đi đây đi đó một thời gian, hít thở không khí trong lành, khuây khỏa đầu óc, giải tỏa nỗi buồn nhưng Hạ Thư Hinh nhất quyết không chịu. Đối với cô, hiện tại chỉ có công việc làm bạn mới khiến cô bớt thời gian nghĩ ngợi.
Cứ thế, thời gian thấm thoát trôi qua, thoắt cái đã ba tháng. Cũng ba tháng ấy, cô chưa từng gặp Phó Minh Vũ, cũng chẳng thấy mặt Lăng Thiếu Hàn. Sau hôm đó, Lăng Thiếu Hàn đưa cô về Hạ gia, vài hôm sau là đi công tác, nghe nói chuyến đi công tác lần này khá dài, vì ngoài công việc ở tập đoàn anh hình như có chuyện gì đó cần làm, nên thời gian ở nước ngoài khá lâu.
"Lăng tổng, một người đàn ông hoàn hảo về mọi phương diện như anh chắc chắn không thiếu con gái theo đuổi nhỉ?"
Trong một nhà hàng Pháp nằm ở trung tâm thành phố, ở chiếc bàn gần cửa sổ có một đôi nam nữ khá nổi bật, không, phải nói là người đàn ông anh tuấn bất phàm, mỗi một của chỉ đều cao quý, nhã nhặn được toát ra từ trong xương cốt, dù chỉ ngồi đó nhưng lại thu hút vô vàn ánh mắt ái mộ, mê mẩn của phái nữ.
Đối diện anh là một người phụ nữ, nghe nói cô ta kém anh hai tuổi, là thiên kim tiểu thư An thị, mới du học Nhật Bản về, hiện đang giữ chức vụ tổng giám đốc trong tập đoàn gia đình.
Đồng thời, là đối tượng xem mắt ngày hôm nay của anh, đếm không nhầm, hình như là đối tượng thứ năm rồi. Lăng Thiếu Hàn vốn chẳng muốn đi, anh đã chán ngán cái kiểu xem mắt này lắm rồi, cũng đã từ chối dứt khoát các đối tượng xem mắt, chọc cho mẹ anh tức giận, tưởng bà từ bỏ không ngờ bà lại bắt anh đến nhà hàng tiếp tục, còn hứa chỉ duy nhất lần này là lần cuối cùng. Lăng Thiếu Hàn đành miễn cưỡng đến nơi nhàm chán này. Thực ra, lý do anh chịu đến còn là vì một lý do khác.