Vậy mà, bấy lâu nay, cô lại không phát hiện ra.
Hạ Thư Hinh hít sâu một hơi.
"Triệu Y Vân, chúng ta đã quen nhau bao nhiêu năm rồi. Bảy năm rồi, suốt bảy năm đó tôi luôn coi cậu là bạn tốt, tin tưởng cậu. Khi tôi thành lập văn phòng, cậu đã không do dự ủng hộ tôi, khi văn phòng gặp khó khăn, khi tôi nản chí cậu đã ở bên cạnh động viên tôi, giúp đỡ tôi. Cho đến ngày hôm nay văn phòng đã được nhiều công ty biết đến hơn, giai đoạn khó khăn đã qua. Tôi vẫn tin tưởng cậu sẽ ở bên cạnh đồng hành cùng tôi. Thật không ngờ, đến hiện tại tôi vẫn chưa dám tin cậu ấy vậy lại là một kẻ trộm."
"Tại sao vậy? Mấy năm qua cậu làm việc ở văn phòng này chịu nhiều thiệt thòi lắm ư?"
Hạ Thư Hinh đã nói đến mức này rồi, mọi chuyện cũng đã vỡ lở. Có cố phủ nhận thì cũng chẳng giải quyết được gì vì thế Triệu Y Vân liền lật bài ngửa.
Chỉ thấy gương mặt giây trước còn e dè lo sợ của cô ta giây sau đã trở nên lạnh lùng, trong đôi mắt ấy còn mang theo sự căm phẫn, bất bình như đã từng phải chịu đựng một vị sếp khó tính suốt bao nhiêu năm qua, giờ phút này không thể nhịn được nữa vậy.
"Hạ Thư Hinh, lẽ nào cô không thấy ba năm tôi ở văn phòng quèn này chịu rất nhiều thiệt thòi à? Cô đòi hỏi quá cao trong công việc gần như hoàn hảo, tạo nhiều áp lực cho nhân viên. Ba năm nay tôi ở văn phòng này, tôi phải chịu đựng tính khí thất thường của cô, phải ở mãi một vị trí trợ lý què hoàn toàn không hề có cơ hội thăng tiến. Còn cô, cô là bà chủ, là nhà thiết kế nội thất tài ba, chỉ cần cô nói một câu thì nhân viên chúng tôi phải phục tùng nghe theo. Cô không thấy, thời gian qua cô rất quá đáng và không xứng làm một vị sếp để nhân viên noi gương à?"
Nghe Triệu Y Vân nói vậy Hạ Thư Hinh tức đến bật cười: "Triệu Y Vân, đây là lí do cô lén lút vào văn phòng tôi trộm thiết kế à?"
Cô khắc chế cơn giận, bỏ ngoài tai mấy lời trách móc, căm giận của Triệu Y Vân, hỏi vào vấn đề chính cô muốn hỏi.
Triệu Y Vân nhếch khóe môi: "Tôi chỉ là mượn tạm để tham khảo lấy nguồn cảm hứng thiết kế ra bản thiết kế hoàn hảo hơn của cô, nếu có ý định lấy cắp thì tôi đã bán nó cho các công ty khác ôm tiền bỏ trốn lâu rồi. Vì thế, cô đừng có áp đặt 2 từ ăn cắp lên người tôi. Tôi không nhận nổi."
Hạ Thư Hinh thừa nhận, ngày hôm nay cô phải rửa mắt mà nhìn lại người phụ nữ có một gương mặt sắc sảo ở đối diện.
Triệu Y Vân trước kia cô biết da mặt không dày như vậy, càng chưa bao giờ nói ra những lời trơ trẽn đến thế.
Chậc, vậy mà cô lại không biết người phụ nữ này là loại người hai mặt, đã ăn cắp lại còn tỏ vẻ vô tội chẳng khác nào bạch liên hoa đi cướp chồng người khác rồi tỏ vẻ không phải cố tình, chỉ là quá yêu.
Mấy năm quen biết, đến bây giờ cô mới nhận ra bộ mặt thật của Triệu Y Vân, mới biết cô ta là loại người có thể nói ra bất cứ lời lẽ không biết hai chữ xấu hổ được viết như thế nào.
"Triệu Y Vân, nể tình chúng ta quen nhau mấy năm, nể tình cô từng giúp đỡ tôi. Ngày hôm nay tôi sẽ không truy cứu việc cô ăn cắp thiết kế của tôi. Nhưng con người ai cũng có giới hạn. Tôi có thể bỏ qua cho cô lần này, không báo cảnh sát, nhưng nếu còn có lần sau tôi sẽ không dễ dàng tha cho cô như vậy đâu. Tình bạn của chúng ta, quan hệ sếp và nhân viên cô như chấm dứt từ đây."
"Ngày mai, tôi mong sẽ nhìn thấy đơn xin nghỉ việc của cô."
Hạ Thư Hinh nói xong, cô hít một hơi thật sâu, rời khỏi phòng làm việc bỏ lại Triệu Y Vân vẫn còn ngơ ngác như không dám tin vào những gì mình vừa nghe được.
Hạ Thư Hinh tha cho cô ta một cách dễ dàng vậy ư?
Triệu Y Vân thoáng cười lạnh: "Hạ Thư Hinh, tôi căn bản không có tội, tại sao phải cần cô bố thí cho ơn huệ này chứ? Cứ chờ mà xem, chuyện giữa chúng ta không kết thúc dễ vậy đâu."
Đáng tiếc, Hạ Thư Hinh không hề biết rằng ngày hôm nay cô cho người khác một con đường lui vì nể tình bạn bè mấy năm qua lại càng tạo điều kiện cho cô ta hống hách hơn, sau này sẽ là vật cản trở luôn tìm cách hãm hại cô, muốn kéo cô xuống dưới vực sâu.