Lúc phát sóng trực tiếp, người dẫn Chương trình đột nhiên chuyển chủ đề sang Tô Tinh Dã, "Chúng ta đều biết đây là lần hợp tác thứ hai của hai người, muốn hỏi Tinh Dã một chút, lần hợp tác này cô cảm thấy sự thay đổi lớn nhất của thầy Thẩm là gì?"
Anh ta vừa nói ra lời này, tiêu điểm của cả hội trường đều rơi vào trên người Tô Tinh Dã, nói chung loại vấn đề này sẽ khá là thử thách EQ, nói người ta tiến bộ thì hình như cũng không đến phiên mình đánh giá, nói người ta lùi bước thì thành ra mình là người chẳng có tí EQ nào cả. Thế là bây giờ người hâm mộ cho dù là đang ở hiện trường hay đang xem phát sóng trực tiếp qua màn hình đều hít vào một hơi, có hơi căng thẳng.
Tô Tinh Dã nghiêng đầu nhìn Thẩm Vọng Tân một cái, “Tôi cảm thấy không có thay đổi gì.”
Câu trả lời của cô làm cho tất cả mọi người ngạc nhiên, không có gì thay đổi? Chẳng lẽ Vọng Tinh sắp BE* rồi??
*
BE: bad ending, kết thúc không có hậuNgười dẫn Chương trình vừa cười vừa hỏi: “Sao cô lại nói vậy?”
Tô Tinh Dã cầm micro, "Bởi vì bất kể là hợp tác lần đầu tiên hay hợp tác lần thứ hai, thái độ của thầy Thẩm đối với từng bộ phim đều nghiêm túc và nghiêm khắc như nhau."
Sau khi Tô Tinh Dã vừa nói hết câu, ý cười trên khóe miệng Thẩm Vọng Tân cong lên bằng tốc độ có thể thấy được bằng mắt thường.
Điều này ngay lập tức làm cho người hâm mộ tại hiện trường hét ầm lên, ra sức chèo! Cmn! Ngọt ngào quá đi! Chưa từng nghe qua lời nịnh bợ* chân tình như vậy bao giờ!
*
từ gốc là rắm cầu vồng: dùng để khen tặng người khác, dù có thả rắm cũng giống như cầu vồng.Bầu không khí tại hiện trường nóng lên, người dẫn Chương trình cũng có chừng mực, chủ đề nửa tiếng sau đó về cơ bản xoay quanh tất cả các diễn viên cùng với tuyên truyền «La Phu Truyện».
Sau khi kết thúc Chương trình phát sóng trực tiếp, bởi vì sáng mai Thẩm Vọng Tân còn có cảnh quay sớm cho nên không thể không rời đi trước. Lúc đi, có quá nhiều người xung quanh nên hai người họ cũng không có ở riêng để nói lời tạm biệt, chỉ là đứng từ xa nhìn nhau, Tô Tinh Dã nhìn thấy miệng anh mấp máy, lặng lẽ nói với mình: "Anh đi nhé.”
Cô mím chặt môi, gật đầu thật khẽ, nháy mắt với anh.
Đối với Thẩm Vọng Tân phải chạy nhanh về Thành Đô, Lý Trác Lâm nói, "Thầy Thẩm thật sự vất vả quá.”
Nhưng một giây sau, anh ấy lại nói thêm: "Mọi người đã ăn tối chưa?"
Anh ấy còn chưa dứt lời, tất cả mọi người đều bảo là đói, vì buổi trực tiếp ngày hôm nay nên đúng thật là họ đều chưa ăn cơm tối, thế là anh ấy đề nghị: "Bây giờ tất cả mọi người không có lịch trình gì, hay là đi ăn một bữa nhé?"
“Tinh Dã, cùng đi nhé?” Triệu Chi Phi quay qua nói với Tô Tinh Dã.
Tô Tinh Dã đang nhắn tin wechat với Thẩm Vọng Tân đang chạy tới sân bay, nhất thời không để ý họ đang nói chuyện gì, "Cái gì?”
Triệu Chi Phi nói: "Cùng đi ăn tối đi? Nhé?”
Tất cả mọi người đều đi, Tô Tinh Dã không muốn làm mất hứng nên cô bỏ điện thoại vào túi, gật đầu, "Được.”
***
Bởi vì trước kia Thẩm Vọng Tân và Tô Tinh Dã đã từng hợp tác đóng « Quyền mưu» nên khi hai người hợp tác một lần nữa, kể từ lúc bắt đầu quay phim thì «La Phu Truyện» đã nhận được rất nhiều sự chờ mong, trên mạng cũng là hết lời khen ngợi, «La Phu Truyện» thật sự đã bù đắp cho những tiếc nuối của các fan Vọng Tinh trong « Quyền mưu». Tuy nói bộ trước là nam chính gây dựng sự nghiệp, bộ này là nữ chính gây dựng sự nghiệp, nhưng ít nhất tình cảm của hai người nhiều hơn so với bộ trước, còn có ôm ôm hôn hôn bế lên cao, đối với các fan Vọng Tinh, như vậy đã quá thỏa mãn rồi.
Vì thế «La Phu Truyện» hot lên thì lại hung hăng thu hút thêm một nhóm fan CP, người ta vốn là chèo thuyền "Phu Việt CP" trong phim, sau này vừa vào Siêu thoại thì lại càng lún càng sâu, cmn! CP người thật hình như chèo còn thích hơn CP trong phim, vậy không bằng chèo cả hai là được rồi.
Cuối tháng mười hai, «Phi Hành Vân» chính thức đóng máy, đạo diễn nghĩ nghĩ rồi lại quyết định trở về Bắc Kinh mới tổ chức tiệc đóng máy.
Ngày Thẩm Vọng Tân trở về Bắc Kinh, Tô Tinh Dã đang vội vàng chạy lịch trình, trong thời gian nghỉ ngơi cô nhìn thấy ảnh chụp Thẩm Vọng Tân ở sân bay Bắc Kinh hôm nay trong Siêu thoại. Anh mặc một chiếc áo khoác màu đen, không đeo khẩu trang cũng không đội mũ, mặt mỉm cười vẫy tay chào hỏi với các fan đi đón sân bay, nhưng vừa mới nhìn được vài giây, còn chưa kịp tải về thì thời gian nghỉ ngơi của cô đã kết thúc.
Đợi đến khi cô về tới nhà thì đã gần bảy giờ tối, A Uy đưa cô đến gara dưới tầng hầm, cô vừa mở cửa xe vừa nói "tạm biệt", vội vội vàng vàng về nhà, vừa vào cửa đã ngửi thấy mùi thơm của món xương sườn mà Thẩm Vọng Tân thường nấu cho cô.
Thẩm Vọng Tân nghe thấy tiếng mở cửa thì bước ra ngay, trên eo anh còn đang đeo tạp dề, Tô Tinh Dã ngạc nhiên kêu một tiếng, sau đó nhào tới chỗ anh, trực tiếp nhảy lên người anh, hai tay vòng lấy cổ anh, hai chân thì quấn ngang trên eo anh, "Anh về rồi à?”
Thẩm Vọng Tân vững vàng ôm lấy lưng cô, hơi ngẩng đầu lên, giọng nói trầm ổn, "Ừ, anh về rồi.”
Tô Tinh Dã đưa tay lay lay bả vai anh, "Em thấy ảnh đón sân bay của anh trên Siêu thoại, cực kỳ đẹp trai.”
Thẩm Vọng Tân bật cười, nhìn đôi môi đỏ bừng của cô, một giây sau, anh vươn một tay ra đè gáy cô lại, Tô Tinh Dã thuận theo cúi đầu xuống, cảm nhận được nhiệt độ trên môi anh, khẽ cắn vài giây, rất nhanh đã tiến công vào thành trì, trao đổi nụ hôn sâu này, Tô Tinh Dã ôm lấy đầu anh, bên trong nụ hôn này rót vào quá nhiều nỗi nhớ nhung giữa hai người họ.
Đang lúc môi hôn khó rời, đột nhiên Tô Tinh Dã được trong phòng bếp tựa hồ có tiếng "Xì xì ——", cô thoáng chốc đã tránh thoát nụ hôn của anh, từ trên người anh nhảy xuống, "Ây da, canh canh canh canh.”
Thẩm Vọng Tân thấy cô vừa kêu vừa cuống quýt xông vào phòng bếp giải cứu canh sườn, anh vươn tay vuốt v3 ấm áp còn sót lại trên môi, cười cười đi theo.
Canh sườn trào ra, Tô Tinh Dã vội vàng nhấc nắp nồi lên, trong thoáng chốc, mùi thơm càng thêm nồng đậm mà nước canh ùng ục cũng từ từ bớt sôi, cô cầm cái nắp, quay đầu nhìn về phía Thẩm Vọng Tân, "Nước canh trào ra rồi, tiếc ghê.”
Thẩm Vọng Tân thấy vẻ mặt đau lòng của cô thì không khỏi nở nụ cười, "Chỉ trào có một ít, trong nồi hoàn toàn đủ cho em uống.”
Tô Tinh Dã bĩu môi, cô chỉnh lửa nhỏ xuống, sau đó xông tới ôm lấy anh, "Anh vừa trở về đã nấu canh cho em, em thật sự yêu anh quá đi mất.”
Thẩm Vọng Tân nghĩ đến chuyện lần trước cô làm, cười hỏi, "Là yêu canh hay là yêu anh?”
Tô Tinh Dã sửng sốt, ngẩng đầu lên, "Yêu canh..."
Nhìn thấy lông mày anh sắp nhíu lại, cô nhanh chóng bổ sung thêm một câu, "Nhưng càng yêu anh hơn.”
Thẩm Vọng Tân đưa tay nhéo mặt cô, "Đùa có vui không?”
"Ừm hừ."
Tối hôm đó, Tô Tinh Dã cũng đăng bài viết mới.
Tô Tinh Dã S: Mùa đông phải uống canh.
Mãn Thiên Tinh phát hiện, idol của các cô ấy thật sự quá khác người, idol nhà người ta đều là chụp ảnh khoe sắc khoe dáng, nếu không có cũng sẽ đăng ảnh salad rau ăn kiêng giảm cân gì gì đó, nhưng idol của các cô ấy lại thích uống canh, nhất là món canh xương sườn nấu bắp này, lướt sơ qua weibo của cô cũng có thể nhìn thấy rất nhiều hình ảnh canh sườn nấu bắp, vấn đề là người ta còn không béo chút xíu nào, thật sự là đau nhói con tim.
***
Sinh nhật hôm nay của Thẩm Vọng Tân không phải chỉ trải qua với riêng Tô Tinh Dã, mà là có cả một đám ở chung, đám người này đương nhiên là các đồng đội YLQSL, bọn họ cũng cực kỳ lợi hại, tránh đi mấy paparazzi trâu bò mà lái xe đến biệt thự ven biển đã được thuê trước để nướng thịt.
Lục Kỷ Tiềm, Tần Dị Tây phụ trách rửa sạch nguyên liệu, Vưu Nhất Thừa và Thẩm Vọng Tân phụ trách nướng thịt, Lương Đẳng phụ trách làm việc vặt, chỗ nào cần là phải đến chỗ đó, còn Tô Tinh Dã thật sự là thoải mái, họ không cần cô làm gì cả, chỉ cần chờ nướng xong ăn là được. Thấy thế, cô không khỏi sinh ra một loại ảo giác hôm nay là sinh nhật của cô mới đúng.
"Tinh Tinh, lại đây." Thẩm Vọng Tân vẫy tay với cô.
Tô Tinh Dã lập tức buông con cua nhỏ Lương Đẳng vừa mới bắt được xuống rồi chạy tới.
Thẩm Vọng Tân đưa cánh gà vừa nướng cho cô, cánh gà nướng vàng ươm, được phết một lớp mật ong mỏng, vừa ngọt vừa thơm.
Tô Tinh Dã giơ ngón tay cái lên với Thẩm Vọng Tân, “Ngon.”
Thẩm Vọng Tân cười đến mức dịu dàng trong mắt không có cách nào che giấu.
Vưu Nhất Thừa ở ngay bên cạnh hai người "chậc chậc" hai tiếng, “Quá đáng, ngược cẩu độc thân à.”
Nghe được Vưu Nhất Thừa nói vậy, mấy người khác cũng đều đưa mắt nhìn sang hai người họ.
Tô Tinh Dã bị nhìn có hơi ngượng, cúi đầu yên lặng gặm cánh gà, không nhìn tới Thẩm Vọng Tân.
Ngược lại, Thẩm Vọng Tân thản nhiên tiếp nhận ánh mắt của đồng đội, không sợ, tôi đây có đối tượng còn mấy người thì không có.
"Cạn ly vì thọ tinh của chúng ta! Cạn ly!”
"Chúc cho cậu Tư của chúng ta sinh nhật 28 tuổi vui vẻ!"
“Sinh nhật vui vẻ!"
“Cầu nguyện cầu nguyện cầu nguyện!”
“......”
Thẩm Vọng Tân chắp hai tay trước nguc, khi anh nhắm mắt lại ước nguyện, bốn người đồng đội đều cầm di động chụp ảnh cho anh, bị bọn họ gọi đùa là được tám cái máy quay sáng soi ước nguyện.
Đây là sinh nhật thứ ba mà Tô Tinh Dã trải qua cùng Thẩm Vọng Tân nhưng nghiêm khắc một chút mà nói, ý nghĩa chân chính chỉ có hai lần, dù sao thì sinh nhật năm đầu tiên, họ còn chưa xác định quan hệ, cô cũng có chút khó tin mà cảm khái, mới chớp mắt mà họ đã ở bên nhau được hai năm rồi.
Khi Thẩm Vọng Tân đăng weibo, anh chọn tấm ảnh mà Tô Tinh Dã chụp một mình anh để đăng lên, bốn vị khác yên lặng không nói lời nào, haiz, đôi tình nhân thối!
Từ sáng sớm hôm nay, Lượng Tân Tân đã chờ thọ tinh* của các cô ấy đăng weibo, rốt cục bây giờ cũng đăng weibo rồi, ai nấy đều ngưỡng mộ, trời ơi! Đây là tình anh em thần tiên gì đây chứ! Lại còn đến bãi biển mở tiệc nướng mừng sinh nhật cho anh nữa! Thật lãng mạn quá đi! Khóc! Chua! Fan nhóm YLQSL high muốn nổ tung!
*Thọ tinh: dùng để gọi người có ngày sinh nhật là hôm nay
Ăn uống no say, mọi người cũng không muốn đi vào nên quấn chăn ngồi bên ngoài, vừa hóng gió biển vừa nói chuyện phiếm, tán gẫu rất nhiều chuyện, rất lộn xộn nhưng Tô Tinh Dã rất thích bầu không khí như vậy. Nói thật, cô thật sự hâm mộ Thẩm Vọng Tân, hâm mộ gia đình anh, hâm mộ nhóm của anh, hâm mộ rất nhiều rất nhiều, có một khoảnh khắc, cô đột nhiên phát hiện mình bị anh hấp dẫn dường như không phải việc gì khó hiểu.
Thẩm Vọng Tân vươn tay giúp cô kéo chăn lên, hỏi: "Có lạnh không?”
Tô Tinh Dã ôm chân, đặt cằm lên đầu gối, lắc đầu, "Không lạnh.”
Bọn họ ở bên ngoài đến hơn nửa đêm, vốn còn định đi về ngủ, cũng không biết là ai đề nghị mà đều high đến tận giờ này, dứt khoát tính toán cùng nhau xem mặt trời mọc. Vì thế bọn họ thật sự ở bên ngoài đến tận bình minh, tia nắng đầu tiên dâng lên trên mặt biển, một màu ửng đỏ nhuộm cả mặt biển, hình ảnh hùng vĩ này quả thực không có chút cảm giác chân thật nào.
Lương Đẳng kêu to, "Nhìn kìa, mặt trời mọc, đẹp ghê.”
"Thật là tráng lệ."
Tô Tinh Dã nhìn mặt trời ẩn ẩn lộ ra trên mặt biển xa xa, hào quang ấm áp rơi vào đôi mắt sâu thẳm của cô, dịu dàng khó tả, "Thật là đẹp quá.”
Thẩm Vọng Tân nắm chặt tay cô đang đặt dưới chăn, gật đầu, "Ừ, rất đẹp.”
- -----oOo------