*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: zhuudii"Cậu thích Yến Hàng?" Cuối cùng thì Chu Xuân Dương cũng bắt đúng trọng điểm.
"...... Ừm." Sơ Nhất đáp lời xong lại có hơi chột dạ. Đây là lần đầu tiên cậu nghe những lời thế này từ trong miệng người khác, vô cùng bất an, "Có, có thể thôi, tôi không, không chắc chắn lắm......"
"Vậy cậu chắc chắn trước đi." Chu Xuân Dương nói.
Sơ Nhất nhìn cậu ta: "Đúng vậy."
"Vậy thì phải rồi," Chu Xuân Dương nói, "Cậu cũng thích Yến Hàng rồi, cậu còn nói cậu không phải đồng tính gì nữa?"
"À." Sơ Nhất nắm viên đá, đột nhiên không biết nên nói gì.
"Không chấp nhận được mình là đồng tính à?" Chu Xuân Dương hỏi.
"Không phải," Sơ Nhất vẫn có hơi mông lung, "Không biết nữa."
"Phải thì phải, không phải thì không phải, không có gì ghê gớm cả," Chu Xuân Dương nói, "Nếu cậu không chấp nhận được, vậy tôi tặng cậu một cách nói để tự an ủi bản thân."
"Là gì?" Sơ Nhất hỏi.
"Để tôi nghĩ đã," Chu Xuân Dương hắng hắng giọng, "Câu này phải dùng trạng thái văn nghệ để mà nói."
"À." Sơ Nhất nhìn cậu ta.
"Cậu, không phải là thích con trai, cậu, chỉ thích Yến Hàng thôi......" Chu Xuân Dương dạt dào tình cảm mà nói.
Sơ Nhất nhìn vẻ mặt của cậu ta cảm thấy nó có hơi thiếu đánh: "Yến Hàng không, không phải con trai, à?"
"Tôi còn chưa nói xong mà," Chu Xuân Dương nhíu nhíu mày, rất nhanh đã đổi thành biểu cảm tình cảm nồng nàng, "Mà anh ấy vừa hay là con trai...... Cậu cứ an ủi chính mình như thế đi."
"Có tác dụng không?" Sơ Nhất nói.
"Nếu muốn tìm cái cớ thì có tác dụng," Chu Xuân Dương nói, "Không muốn tìm có thì vô dụng."
"À." Sơ Nhất cúi đầu, chắc là cậu không cần an ủi chính mình đâu, vốn dĩ cậu cũng đâu có nghĩ nhiều như thế.
"Tình yêu khác giới, tình yêu đồng giới, tình yêu song giới," Chu Xuân Dương nói, "Không phải đều là yêu à? Có gì phải rối rắm đâu."
"Song, song giới?" Sơ Nhất có hơi kinh ngạc.
"Trước khi cậu đến đây học có phải cậu lớn lên ở trong núi không thế? Chu Xuân Dương nhìn cậu, "Cái kiểu núi mà không có điện á?"
"Không phải," Sơ Nhất nói, "Bện cạnh, cạnh nhà tôi là, là phố thương mại."
Chu Xuân Dương nghẹn họng: "Tôi không nói gì được nữa rồi."
Sơ Nhất cười cười.
Cậu hiểu ý của Chu Xuân Dương, chắc là cảm thấy cậu quá giống người ngoài hành tinh rồi, cái gì cũng không biết.
Nhưng mà cậu thật sự không biết thật, cậu căn bản không suy nghĩ về bất cứ thứ gì liên quan đến chuyện này cả. Trước đây trong lớp có bạn học nam tụm lại một chỗ nói mấy nội dung
"không lành mạnh", cậu nghe được cũng chẳng có cảm giác gì, chỉ cảm thấy tất cả mọi chuyện không có liên quan gì đến cậu.
Cuộc sống của cậu chính là đơn giản như thế, cố gắng tránh bị người ta bắt nạt, cầu trời cho bà ngoại đừng ra ngoài gây chuyện, ở nhà bị đánh, bị chửi vẫn có thể giữ im lặng, đó là tất cả.
Mãi cho đến khi rời khỏi nhà, cậu mới phát hiện mình có nhiều thứ
"không biết" như thế, cũng phát hiện mình sẽ phải đối mặt với ngần ấy thứ
"không biết"."Yến Hàng biết không?" Chu Xuân Dương hỏi.
"Hả?" Sơ Nhất thu hồi lại suy nghĩ, "Biết á."
"Được ghê ta," Chu Xuân Dương có hơi ngạc nhiên, "Mình còn chưa rõ là chuyện như nào mà tỏ tình rồi á?"
Tỏ tình. Tỏ tình? ....... Sơ Nhất đột nhiên hiểu được cái cuộc gọi kia của minh chính là tỏ tình, lập tức cảm thấy trên mặt có hơi nóng.
"Anh ấy phản ứng như nào?" Chu Xuân Dương hỏi.
"Không, không có phản ứng, gì." Sơ Nhất ngẫm lại, "Chỉ nói chưa, chưa nghĩ đến."
"Vậy để anh ấy chầm rãi mà nghĩ đi." Chu Xuân Dương nói.
"À," Sơ Nhất lên tiếng, "Cậu......"
"Tôi chả có gì đâu nhá," Chu Xuân Dương nói, "Cậu ngàn vạn lần đừng xem tôi như tình địch, tôi chỉ là cảm nắng Yến Hàng chút thôi, không có chấp nhất cho dù thế nào cũng phải thế nào đâu."
"À." Sơ Nhất cúi đầu mở máy mài lên.
"Lỡ như cuối cùng anh ấy từ chối cậu," Chu Xuân Dương nói, "Cậu cũng không cần buồn, anh đây dẫn cậu bay đi, thế lớn như vậy, trai đẹp nhiều như thế."
Sơ Nhất
chậc một tiếng, không nói gì. Đưa viên đá đến máy mài, mài nhẹ một cái, đưa đến trước mặt nhìn nhìn, cũng ổn.
Thế giới lớn như vậy, chỗ thuộc về mình cũng chỉ có bao nhiêu đó. Trai đẹp nhiều như thế, người đẹp nhất mà cậu từng gặp cũng chỉ có Yến Hàng. Dì giúp việc theo giờ đang bận rộn ở phòng bếp, Yến Hàng nằm trên sofa, tay cầm quyển sách.
Hắn có thể ở lì trong nhà khoảng mười ngày, sau đó phải về lại nhà hàng làm việc. Khoảng thời gian này là khoảng thời gian nhàn rỗi khó có được, hắn có rất nhiều thời gian để đọc sách.
Nhưng hắn đọc không vào.
Hai hôm nay Sơ Nhất không gửi tin nhắn cho hắn.
Hai ngày! Suốt hai ngày luôn! Vô cùng thần kỳ, so với cái tần suất Sơ Nhất liên lạc với hắn trước đây thì cái nhịp điệu bây giờ phải là Chó đất mất trí luôn rồi.
Yến Hàng thở dài, hắn cũng không định liên lạc với Sơ Nhất.
Lòng Sơ Nhất loạn, để cậu tự mình điều chỉnh lại là tốt nhất. Bất luận là mình có nói cái gì, làm cái gì đều sẽ là quấy nhiễu Sơ Nhất.
Có điều nói thì nói vậy thôi nhưng hắn vẫn sẽ lo lắng.
Sơ Nhất là một người rất đơn giản, một hai ba là một hai ba, không có số lẻ. Nhưng cũng bởi vì cậu quá đơn giản nên hắn mới lo.
"Hôm nay không ăn đồ lỏng nữa, là đồ ăn bình thường," Dì giúp việc bưng đồ ăn đã làm xong ra, "Có điều khá thanh đạm, tốt cho vết thương."
"Cảm ơn chị." Yến Hàng nói.
"Đừng khách sáo," Dì cười nói, "Cậu từ từ ăn, tôi đi đây."
Sau khi dì giúp việc đi, Yến Hàng đứng dậy ngồi xuống bàn, nhìn đồ ăn trên bàn mà phát ngốc.
Thật ra đồ ăn dì giúp việc làm cũng được, đổi thành một người khác chắc chắn sẽ thấy rất ngon. Nhưng Yến Hàng rất kén chọn, ăn thì ăn vào được đó nhưng ăn ngon thì hắn làm không được.
Hắn thở dài, cầm đũa lên.
Đồ ăn này chắc chắn là hắn không ăn hết, phải lãng phí rồi. Nếu có Sơ Nhất ở đây thì chẳng cần phải bận tâm cái này rồi, một miếng đồ ăn cũng không thừa.
Yến Hàng ngước mắt nhìn về phía dối diện bàn, sự trống trãi có thể xuyên qua cửa phòng ngủ đang mở để nhìn ra ban công.
Bữa cơm này hắn vẫn ăn chưa được bao nhiêu đã no như cũ, xử lí xong đồ án thừa thì đặt chén trong bồn rửa, ngày mai lúc dì giúp việc đến đây sẽ rửa.
Đôi khi hắn cũng sẽ thắc mắc, cũng là nhàn rỗi cực điểm, nhàm chán cực độ như thế này, trước đây hắn chịu đựng kiểu gì thế?
Thậm chí là những ngày trong một năm không gặp Sơ Nhất, hắn cũng có thể thích ứng được.
Bây giờ Sơ Nhất xuất hiện mới có bao lâu đâu, thế mà hắn lại đứng ngồi không yên khi phải đối mặt với cô đơn và nhàm chán.
Con người đúng là khó hiểu.
Lúc hơn 10 giờ tối Thôi Dật gọi đến: "Mai chú đưa cháu đến bệnh viện đổi thuốc."
"Không cần đâu, tự cháu đi được," Yến Hàng nói, "Cũng không phải không đi được mà."
"Không thiếu mấy ngày này," Thôi Dật nói, "Không mất thời gian."
"Vâng." Yến Hàng cười cười.
Vết thương trên eo và bụng dưới đã đỡ hơn rất nhiều, cũng không cần dùng thuốc nữa, dán cái băng gạc che đi là được, nhưng vết thương trên tay vẫn còn phải đổi thuốc.
Yến Hàng giơ tay lên nhìn nhìn.
Nghĩ một hồi lại có hơi khó chịu, Sơ Nhất biết hắn còn đang ở nhà
"tịnh dưỡng", cũng biết vết thương của hắn chưa lành, cần phải đến bệnh viện đổi thuốc, tắm rửa cũng khó khăn...... Thế mà chẳng quan tâm như thế?
Hắn lấy điện thoại ra nhìn nhìn.
Cho dù bây giờ Sơ Nhất đã thay đổi rất lớn thì trạng thái trên Wechat cũng giống như trước khi, gần như không đăng Khoảnh khắc, muốn tìm hiểu tình trạng của cậu từ trên Khoảnh khắc của cậu cơ bản là chuyện không thể nào.
Ghê thiệt luôn á, Cẩu ca. Cả buổi trưa hôm nay Wechat vang lên không dưới mười lần, tất cả đều là nhắc nhở có người kết bạn.
Sơ Nhất nhìn từng thông báo, quả thật có chút không hiểu nổi.
Cậu đã quen với cái trạng thái Wechat yên lặng của mình rồi, lâu lâu có một người kết bạn thì cứ bỏ qua là được.
Nhưng bây giờ mấy cái nhắc nhở toàn là kiểu
"Tui là bạn cậu nè", "Tui lớp 2 bên giáo dục mầm non nè", "Chào cậu nhơ, tui là đàn chị của cậu nè"......Đều là bạn học ở trường bọn họ.
Cái này làm cậu mờ mịt vô cùng, cũng không thể trực tiếp bỏ qua hết được, chỉ có thể đồng ý cả đám người.
Nhưng đồng ý xong lại là một đống tín nhắn ập đến.
- Cẩu ca, cuối cùng cũng kết bạn được với cậu rồi- Hi, Chó đất.......
"Wechat của tôi," Sơ Nhất ngồi trên giường nhìn mấy người hoặc ngồi hoặc đứng xung quanh bàn, "Là, là sao thế?"
"Hả?" Chu Xuân Dương ngẩng đầu lên nhìn cậu.
"Rất nhiều người, kết bạn." Sơ Nhất nói.
"Hồ Bưu!" Chu Xuân Dương hét về phía nhà vệ sinh, "Chuyện này chỉ có thể hỏi cậu ta thôi."
Chu Xuân Dương vừa nói đến Hồ Bưu Sơ Nhất lập tức hiểu được. Hồi trước Wechat của Chu Xuân Dương cũng bị một đống người kết bạn, chính là bởi vì Hồ Bưu bị một chầu đồ nướng mua chuộc.
"Dụ gì?" Hồ Bưu đi ra từ trong nhà vệ sinh.
"Nói đi," Cao Hiểu Dương nói, "Cớ gì lại bán Cẩu ca đi, cậu là phản đồ của 403 này."
Hồ Bưu chậc một tiếng: "Tôi là đại sứ tuyên truyền của 403 mình đấy nhá!"
"Cảm ơn ghê luôn," Chu Xuân Dương nói, "Bây giờ trên Wechat tôi vẫn còn mấy cô muốn bẻ tôi thẳng lại đây này, có phải tôi nên mời cậu ăn một bừa ngon lành không hả?"
"Không có con trai kết bạn với cậu hả?" Hồ Bưu hỏi.
"Cậu cút." Chu Xuân Dương đá một cái vào mông cậu ta.
"Wechat của Cẩu ca tôi thật sự không hốt được cái gì tốt," Hồ Bưu vỗ vỗ quần, "Thật đó, một đám con gái vây lấy câu làm nũng, chân cậu không nhũn à?"
"Không nhũn," Chu Xuân Dương nói, "Cả đám con trai vây lấy tôi làm nũng tôi mới nhũn."
Cả đám người trong ký túc cùng cười vui vẻ.
"Không phải chứ," Ngô Húc thở dài, "Người ta vây lấy cậu làm nũng muốn có Wechat của Sơ Nhất, cậu nhũn con khỉ gì? Không phải cậu nên chịu đả kích trầm trọng à?"
"Cậu không hiểu đâu," Hồ Bưu cười nắm lấy tay vịn lan can giường trên đu lên, "Sơ Nhất, trong đây có Tưởng Yến Ni đó, có phải cậu nên mời cơm tôi không hở?"
Tưởng Yến Ni?
Sơ Nhất không nói gì, nhìn Hồ Bưu.
"Cậu ấy không biết Tưởng Yến Ni là ai," Lý Tử Cường nói, "Người ta bảo cậu ấy là bạn trai Chu Xuân Dương cũng không lạ, cậu ấy thậm chí chả thèm nhìn con gái."
Sơ Nhất lập tức có hơi xấu hổ.
"Cậu ấy cũng có thèm nhìn con trai đâu," Trương Cường thở dài, "Con người ngầu như dị đó."
"Tưởng Yến Ni," Hồ Bưu dáng vẻ hận sắt không thành thép mà nhìn Sơ Nhất, "Hoa khôi đó Cẩu ca, da trắng, đẹp gái, chân dài, cười ngọt ngất."
Sơ Nhất hoàn toàn không có ấn tượng gì, trừ bọn con trai ở lớp Sửa chữa ô tô này, còn có mấy tên chúa gây sự từng đánh nhau với họ mấy trận ra, đừng nói là con gái, đến con trai khác cậu cũng không ấn tượng gì.
"À." Cậu chỉ có thể lễ phép mà lên tiếng.
"Coi như tôi chưa nói gì đi." Hồ Bưu nhìn cậu một cái, nhảy xuống.
Chu Xuân Dương ngồi ở cạnh bàn, vừa cười vừa lắc ghết dựa.
"Cậu muốn có, không?" Sơ Nhất nhìn Hồ Bưu, "Wechat của cổ?"
"Đù má," Hồ Bưu lại nhảy lên, "Muốn chứ."
Có điều rất nhiều người cũng không phải ai cũng dùng tên thật, cuối cùng Hồ Bưu phải căn cứ vào ảnh chụp để nhận người.
"Không ngờ luôn," Hồ Bưu nói, "Hoa khôi mà up cái ảnh chụp photoshop không nhận ra nổi luôn, suýt tí nữa là không nhìn ra cổ......"
Sơ Nhất cười cười, nhìn ảnh chụp.
Nói thật thì cậu cũng không thấy đẹp lắm, cảm giác còn không xinh bằng Bối Xác.
Có điều thẩm mỹ của cậu vẫn luôn thiếu hụt nghiêm trọng, không nhìn ra là xinh cũng bình thường. Suy cho cùng thì cũng không phải ai cũng có cái nhan sắc có thể làm Chó đất không có thẩm mỹ cảm thấy đẹp trai như Yến Hàng.
Nghĩ đến Yến Hàng, cậu nằm về gối, mặt nhìn vào tường, nhấn mở album của Yến Hàng.
Mấy hôm nay Yến Hàng không đăng Khoảnh khắc, là vì tay không tiện à? Không phải nói là tay trái có kỹ năng ẩn à? Thế mà ấn màn hình mấy cái cũng không được.
Cậu thở dài.
Từ sau cái ngày cậu gửi cho Yến Hàng một chữ siêu cấp đơn giản là
"có", Yến Hàng đã không để ý cậu nữa.
Thật ra Yến Hàng không chủ động liên lạc với cậu cũng không lạ gì. Bình thường đại đa số thời gian đều là cậu tìm Yến Hàng trước, bình thương Yến Hàng có chuyện gì mới tìm cậu, ví như hôm ấy hỏi cậu ký túc có người không.
Sơ Nhất nhíu mày, càng nghĩ càng cảm thấy hôm đó mình trả lời quá cứng nhắc.
Yến Hàng chỉ lo lúc cậu về ký túc không có ai, một mình ở sẽ buồn, kết quả hỏi một câu, mình lại trra lời chỉ một chữ như thế.
Cậu trở mình, nhấn mở cuộc trò chuyện với Yến Hàng.
Đơ ra cả buổi trời không biết nên nói gì.
Trong nháy mặt này cậu đột nhiên thật hoảng loạn.
Thời gian chỉ mới mấy ngày như thế, thế mà cậu không tìm thấy lí do liên lạc với Yến Hàng nữa rồi.
Không, không phải không tìm được lí do.
Cho đến tận bây giờ, cậu tìm Yến Hàng đều không cần bất cứ lý do nào, hoặc là nói tất cả lí do của cậu chỉ có một, đoa chính là cậu muốn nói chuyện với Yến Hàng.
Mày bây giờ cảm giác hoàn toàn không đúng.
Một khi cậu không thể vì muốn nói chuyện với Yến Hàng mà cứ tùy tiện tìm Yến Hàng nói chuyện nữa, cậu thế mà lại không biết phải làm sao bây giờ.
"Cẩu ca!" Hồ Bưu gọi cậu một tiếng.
"Á." Sơ Nhất tắt màn hình điện thoại, trở mình.
"Vãi luôn, giờ gọi Sơ Nhất thì không để ý đến người ta nữa," Lý Tử Cường nói, "Gọi Cẩu ca mới nghe."
"Không nghe thấy." Sơ Nhất ngồi dậy.
"Ra ngoài dạo đi," Chu Xuân Dương nói, "Cậu đi không?"
Sơ Nhất hơi do dự: "Đi."
Người trong phòng ký túc đều ra ngoài hết chỉ còn thừa lại mỗi cậu với Tô Bân, thật sự có hơi khó chịu. Còn có nếu ra ngoài dạo thì có thể phân tán lực chú ý.
Yến Hàng nằm trên giường, đeo tai nghe.
Ban ngày ban mặt như này mà nằm thì có hơi sầu, sau khi nghe mấy cuộc gọi từ nhà hàng, hắn còn sầu hơn.
Khoảng thời gian hắn không đi làm đều là Trương Thần tiếp quản công việc của hắn. Bình thường Trương Thần rất lanh lợi nhưng suy cho cùng thì công việc của tổ trưởng cũng không quen, gây ra không ít sai lầm, lúc nào Trương Thần gọi đến đây cũng khóc, hắn cũng không biết nên an ủi kiểu gì.
Lúc điện thoại vang lên hắn không muốn cầm lên luôn, sợ lại là Trương Thần khóc lóc kể lễ nữa, hắn vẫn không biết nên nói cái gì.
Có điều là Thôi Dật gọi đến: "Hạ sốt chút nào chưa?"
"Cháu xem thử," Yến Hàng lấy nhiệt kết trong túi quần ra nhìn, "Hạ chút rồi."
38 độ, hồi sáng là 38.3 độ, nghiêm túc mà nói thì hạ thật.
"Bao nhiêu độ?" Thôi Dật lại hỏi.
"37.5 độ," Yến Hàng nói, "Chắc là tối sẽ hạ thôi."
"Mai vẫn nên đi kiểm tra chút," Thôi Dật nói, "Không có cảm cũng không có gì hết, sao tự dưng lại sốt."
"Rỗi quá." Yến Hàng nói.
Rỗi quá, không thì là buồn quá. Sau khi Yến Hàng cúp điện thoại xong thì không động đậy gì nữa, nhìn ánh sáng mặt trời từng chút từng chút lệch từ bên trái toà nhà đối diện sang phía bên phải.
"Điện thoại cậu reo kìa." Chu Xuân Dương đụng đụng tay cậu.
"Hả?" Sơ Nhất ngẩn đầu, ngơ ra một giây mới nghe được tiếng điện thoại mình reo, nhanh chóng lấy ra.
Lúc nhìn thấy là số của Thôi Dật cậu đột nhiên căng thẳng một trận.
"Chú Thôi?" Cậu nghe điện thoại.
"Hôm nay cháu có đến thăm Yến Hàng không?" Thôi Dật hỏi, "Có đến thì cháu mua cho nó chút gì ăn."
"Hả." Yến Hàng lên tiếng, chắc là Thôi Dật khoing biết câu với Yến Hàng đã gần một tuần không liên lạc rồi.
"Nó bị sốt vẫn chưa hạ," Thôi Dật nói, "Hôm nay không phải là bảo dì giúp việc đến không đến làm cơm nữa rồi à? Nếu cháu đi thì mua chút gì ăn, tối nay chú không về được."
"Hả?" Sơ Nhất hơi ngạc nhiên,
Yến Hàng sốt rồi? "Cháu chưa tỉnh ngủ hả?" Thôi Dật hỏi.
"Tỉnh rồi," Sơ Nhất hoàn hồn, "Cháu biết rồi, bây giờ, giờ cháu qua ngay."
Sau khi cúp điện thoại, Chu Xuân Dương nhỏ giọng hỏi cậu: "Sao thế?"
"Yến Hàng bị, sốt," Sơ Nhất nói, "Tôi phải qua, đó."
"À," Chu Xuân Dương nhìn thời gian, "Vậy cậu sang đó đi, tối không về nhỉ?"
Trước đây Chu Xuân Dương sẽ không hỏi cái này nhưng từ sau khi kết thúc kì nghỉ, trường học quản lý nghiêm hơn, buổi tối quản ký túc sẽ đến ngó xem, nếu cậu đi không về thì cần có người trong phòng ký túc yểm trợ.
"Chắc là, không về." Sơ Nhất nói.
"Oki," Chu Xuân Dương nói, "Vậy cậu gọi xe đi đi."
Có người đang gõ cửa.
Yến Hàng nghe được nhưng mãi cho đến khi tiếng gõ cửa càng nhanh sau đó thì biến mất, hắn mới hồi phục lại tinh thần, từ trên giường ngồi dậy.
Đang gõ cửa nhà hắn.
Vào lúc này...... Chủ nhà à?
Lúc hắn đứng lên cảm thấy đầu có hơi choáng, không biết vì choáng váng lâu ngày hay vì bị sốt nữa.
Hắn đi đến sau cửa, nhìn từ mắt mèo ra bên ngoài.
Ngoài cửa có người, đang cúi đầu nhấn điện thoại.
Tuy rằng không thấy mặt nhưng nhìn sợi tóc thôi hắn cũng nhận ra, đây là Sơ Nhất.
Yến Hàng có hơi ngạc nhiên mà mở cửa ra: "Sao em lại chạy đến đây?"
Sơ Nhất đột nhiên ngẩn đầu: "Anh sốt ạ?"
"Ai nói với em?" Yến Hàng ngớ người.
"Chú Thôi." Sơ Nhất nhìn chằm chằm hắn.
"Chú Thôi nói với em cái này chi vậy nè," Yến Hàng nhìn Sơ Nhất, trong tay cậu còn xách theo một túi lớn, "Em vào đi."
Sơ Nhất vào nhà, lúc đi ngang qua người hắn, hắn còn có thể cảm giác được một trận lạnh lẽo.
"Bên ngoài lạnh à?" Hắn hỏi.
"Không lạnh," Sơ Nhất buông túi xuống, quay đầu vừa chà tay vừa nhìn hắn, "Còn sốt không?"
"Anh không biết, anh chưa đo." Yến Hàng nói.
Sau khi Sơ Nhất điên cuồng chà tay một hồi, rất cẩn thận mà giơ tay sờ trán hắn, rồi lại thử thử lên trán mình: "Nóng hơn em."
"Không sao," Yến Hàng ngồi xuống sofa, "Em xách túi gì thế?"
"Đồ ăn," Sơ Nhất mở túi lớn ra, lấy mấy hộp đồ ân bên trong ra, "Em vừa mới, mua...... Lấy bát đựng nha."
"Ừm." Yến Hàng lên tiếng.
Sơ Nhất xách một đống hộp đồ ăn vào bếp.
Yến Hàng dựa vào sofa, có thể nhìn thấy bóng dáng cậy luốn cuống tay chân trong bếp.
Đột nhiên hắn cảm thấy cả người thoải mái hẳn.
Giống như lúc hắn đang buồn bực nhưng chỉ cần nhìn thấy tin nhắn Sơ Nhất gửi đến hắn cũng có thể cười lên. Cái thứ buồn tẻ và bức bối mấy hôm nay bởi vì Sơ Nhất đến mà bị xé ra một lỗ hổng.
Hắn cảm giác như mình ngửi được không khí trong lành, mát mẻ tràn vào qua khe cửa sổ.
"Mua gì ăn thế?" Yến Hàng hỏi.
"Thịt lợn hai lửa, Sơ Nhất quay đầu nhìn hắn, nói xong lại hơi ngần ngại, "Có thể ăn, không anh?"
"Được, bây giờ anh đang trong giai đoạn bổ sung năng lượng," Yến Hàng nói, "Thịt cá gì không cần khách sáo, cứ dâng lên."
Sơ Nhất sang đồ ăn ra bát rồi bưng ra. Thịt lợn hai lửa, sườn heo chiên, cà tím Yu Xiang, trứng hấp thịt bằm, cuối cùng cậu mới mang ra một đĩa cải xào, món chay duy nhất.
"...... Anh ăn không hết nhiều thế." Tuy là Yến Hàng vô cùng thèm thịt nhưng một đống thịt lớn như này hắn có đói mười ngày cũng ăn không hết.
"Có em mà." Sơ Nhất nói.
Yến Hàng nhìn cậu một cái, cười cười.
Mấy món này chắc là mua ở quán cơm, không phải mua cái loại tùy tiện làm ở tiệm đồ ăn nhanh, Yến Hàng ăn một hồi, cảm giác cũng không tệ lắm.
"Em....." Hắn muốn bảo Sơ Nhất lấy cho hắn chai nước uống, mới vừa mở miệng, điện thoại Sơ Nhất đã vang lên một tiếng.
Sơ Nhất lấy điện thoại từ trong túi ra nhìn thoáng qua, rồi đặt điện thoại xuống.
"Em đi......" Hắn tiếp tục nói, chưa nói xong điện thoại lại vang thêm một tiếng.
Sơ Nhất lấy điện thoại lên nhìn, lại buông xuống.
"Em đi lấy gì uống đi." Yến Hàng nhanh chóng nói.
"Vâng." Sơ Nhất gật đầu, đứng dậy đi vào bếp mở tủ lạnh ra.
Cầm hai chai hồng trà đi ra, còn chưa đi đến bàn thì điện thoại lại vang lên.
"Tên này là ai vậy hả?" Yến Hàng thật sự có hơi không chịu nổi.
"Bạn học." Sơ Nhất văn chai hồng trà lạnh ra đặt cạnh tay hắn, cầm lấy điện thoại, nhìn nhìn.
"Mấy đứa ở phòng ký túc của em?" Đều đang ở ký túc cả rồi, còn gửi tin nhắn nói chuyện á?" Yến Hàng hỏi.
"Không phải," Sơ Nhất nói, "Lớp khác."
"À." Yến Hàng nhìn cậu, Sơ Nhất còn có thể kết bạn với bạn học lớp khác nói chuyện á?
Ở phương diện này Chó đất tiên bộ nhanh ghê.
Yến Hàng không nói gì nữa, uống một ngụm hồng trà lạnh rồi cúi đầu tiếp tục ăn cơm.
Ăn chưa được mấy miếng, điện thoại lại vang.
A ——Yến Hàng cực kì khó chịu mà đặt đũa xuống bàn: "Em trả lời tin nhắn người ta đi, không yên được mà cứ di di di, di di di, di da di, di da di, hay anh hát cho em nghe luôn nhá."
(*Bài 曾经的你, cái bài mà Di li li li di li li li den da á.) "Em không, không nói." Sơ Nhất bị hắn làm giật mình.
"Em không rảnh để nói chuyện thì nói với người ta một tiếng." Yến Hàng nói.
"Em không, không biết nói, nói như nào." Sơ Nhất sờ sờ mũi.
Yến Hàng kinh ngạc một lúc, hiểu ra: "Con gái à?"
"Ừm," Sơ Nhất nhíu mày, "Hồ Bưu đưa We, Wechat của em cho, cho mấy cô gái đó......"
"Mấy cô gái đó?" Yến Hàng hỏi.
"Vâng," Sơ Nhất thở dài, "Em không, không muốn trả lời."
"À," Yến Hàng một lần nữa cầm đũa lên, "Không muốn trả lời vậy em cài im lặng đi, không ồn à?"
"À." Sơ Nhất như là mới phản ứng lại được, cầm điện thoại lên.
"Thật ra em không muốn nói chuyện thì chặn hết đi." Yến Hàng nói.
"Hả?" Sơ Nhất ngớ người.
________
Sườn heo chiên:
Cà tím Yu Xiang:
Trứng hấp thịt bằm:
Cải xào: