"Nam Luân?"
Nhìn chữ khắc trên y phục, y có chút ngơ ngác.
Cái tên này..
y đã nghe ở đâu rồi thì phải, nhưng lúc này lại chẳng thể nào nhớ ra nỗi..
- Gia gia, người lại bày trò nữa có phải không?
Triều Thái Phong vẻ mặt khó chịu nhìn vị lão nhân gia trước mặt mình.
Thằng nhóc A Nhĩ vốn ngây thơ, chỉ cần dùng đồ ngọt dụ dỗ là sẽ tự động khai ra hết tất cả.
Do đó dù có muốn bày trò sau lưng hắn thì Lâm gia gia vẫn sẽ bị vạch trừng.
- Khụ, ta không hiểu cháu nói gì cả!
- Người không cần giả vờ, A Nhĩ đã nói hết cho ta biết rồi!
Triều Thái Phong quăng bộ y phục đỏ lên giường cạnh chỗ ông ngồi.
Vẻ mặt rõ ràng là vô cùng khó chịu.
- Chỉ là một vở kịch thôi, làm vui lòng lão già này cháu cũng không muốn hay sao?
Lâm gia gia cầm bộ y phục lên phủi nhẹ.
Vẻ mặt thể hiện rõ sự trân trọng, cứ như bộ đồ ấy là cả gia tài của ông vậy.
- Dù có là kịch ta cũng sẽ không làm!
Bảo hắn đóng kịch làm lễ bái đường với Cao Thừa An, có chết hắn cũng sẽ không tài nào chấp nhận!
- A Phong à, ta khụ! Khụ!
Bất chợt, Lâm gia gia ho lớn, vẻ mặt cũng từ từ tái đi.
- Người đó, không nên bận tâm suy nghĩ những thứ không đâu!
Thấy ông như vậy Triều Thái Phong liền chau mày lo lắng.
Kế đó, hắn vội vàng rót nước đưa cho ông, sau đó xoa nhẹ lưng giúp ông dịu cơn ho lại.
- A Phong à, cháu thấy đó, lão già như ta bệnh tật đầy người khụ! Khụ! Ta cũng chỉ muốn thõa mãn tâm nguyện của mình mà thôi..
A Phong, cháu đành lòng để ta hối tiếc hay sao?
Lâm gia gia thê lương nói.
Mấy nếp nhăn trên mặt cũng hiện rõ trông cứ như lão nhân gia cô đơn bị ức hiếp, bỏ mặc.
- Gia gia, ta..
Triều Thái Phong ngập ngừng.
Ông đối với hắn là người không ai có thể thay thế được.
Hắn cũng không nỡ thấy ông không vui vẻ.
Chỉ là..
hắn thật sự chưa từng nghĩ cũng như mong muốn bản thân sẽ có liên quan gì đó đến Cao Thừa An mà thôi.
- A Phong, chỉ là một vở kịch thôi, vở kịch này ta đã bỏ lỡ ba mươi mấy năm..
ta thật sự không muốn tiếp tục bỏ lỡ..
Ông nắm tay hắn nghẹn ngào nói.
- Ta..
ta biết rồi..
người cứ nghỉ ngơi trước đi.
Cạch!
Đợi khi Triều Thái Phong rời khỏi phòng Lâm gia gia liền thở hắt ra một hơi.
Hầy, xem ra lão già này còn có chút cân nặng trong lòng mấy đứa nhỏ.
Ông khẽ cười, một nụ cười hài lòng đắc chí.
- Gia gia lừa Phong ca ca!
Tiểu A Nhĩ bên ngoài ló đầu trèo cửa sổ vô nói.
Cũng không biết thắng nhóc này ở ngoài cửa từ khi nào.
Quả nhiên tiểu quỷ càng lớn càng nghịch mà!
- Ta không phải lừa nó tất cả..
Ông thở dài, ôm lấy đứa nhỏ vào lòng.
Bệnh là giả nhưng bỏ lỡ vở kịch ba mươi mấy năm là thật..
* * *
- Hoàng thượng à..
người thật sự muốn diễn sao?
An Lâm vừa run tay vừa giúp Cao Thừa An kẻ mắt.
Huhu, tay cậu run quá nên nãy giờ chẳng kẻ được gì cả..
- A Lâm, rốt cuộc ngươi có kẻ được không?
Y nheo lại đôi mắt phượng, vẻ mặt mất kiên nhẫn nhìn người kia..
từ nãy đến giờ An Lâm cứ không ngừng nói lời không đâu.
Còn việc kẻ mắt cho y vẫn chưa một bên nào hoàn thiện cả.
- Nô tài..
nô tài..
Cạch!
- An công tử..
Bất chợt cánh cửa mở ra, Lâm A Hương chậm rãi bước vào.
- A Hương tỷ, tỷ đến tìm ta có gì sao?
Y điềm đạm nhìn về phía nàng hỏi.
- Để ta..
để ta trang điểm cho người..
Lâm A Hương có chút chần chừ.
Nhưng rồi sau cùng vẫn là mở miệng đề nghị.
Y thì thoáng bất ngờ vì lời nói của nàng nhưng mà sau đó liền vui vẻ đáp ứng.
- Được!
* * *
- An công tử, chuyện năm đó..
Vừa đánh phấn giúp y, Lâm A Hương vừa thì thầm.
Ngữ điệu có phần khổ sở không biết nên nố thế nào cho đúng.
- Ta biết, ai trong tình huống đó cũng sẽ nghi ngờ ta..
Y mỉm cười làm như chẳng có gì.
Quả thật, ai chứng kiến vụ việc ấy cũng sẽ không thể nào tin tưởng y.
Do đó y không thể lấy nó là lý do mà oán trách bất kỳ ai cả..
- Ta biết công tử vô tội..
nhưng lại chẳng thể áp chế suy nghĩ ích kỷ trong lòng mình..
Nàng khổ sở nói.
Rõ ràng biết là bản thân làm sai nhưng nàng vẫn không ngăn được chính mình.
Có phải, cả Triều Thái Phong cũng giống nàng hay không? Rõ ràng biết y vô tội vậy mà vẫn tàn nhẫn đối xử với y như vậy? Nhưng mà Lâm A Hương và Triều Thái Phong khác nhau.
Nàng không tin y vì đó là sự đấu tranh trong lòng của nàng.
Còn Triều Thái Phong không tin y chỉ đơn giản là do chấp niệm của hắn..
- Không sao, chuyện cũng đã qua rồi..
- A Phong thằng bé..
Nhắc đến người này, cả hai đều thoáng rơi vào sự tĩnh lặng.
- Ta hiểu mà! Tỷ không cần phải nói đâu!
Y mỉm cười, muốn đánh sang chuyện khác.
Y biết hắn yêu Kiều Loan..
y cũng biết hắn hận mình cỡ nào.
Chỉ chuyện của phụ hoàng thôi đã khiến hắn hận y đến tận xương tủy, giờ đây lại thêm chuyện của nữ tử ấy..
số mệnh này quả thật là ngang trái.
Nghe y nói, Lâm A Hương mím môi im lặng tiếp tục công việc của mình.
Nàng còn chưa giải quyết được nút thắt trong lòng mình thì lấy tư cách gì để khuyên ngăn người khác?
* * *
- Oa, thiếu gia, người thật là xinh đẹp quá đi!
An Lâm hai mắt sáng trân nhìn chầm chầm vào y.
Hoàng thượng của cậu đúng là sắc nước hương trời.
- Khụ, mau giúp ta sửa lại sau lưng!
Y ho nhẹ một cái, vẻ mặt thoáng ửng đỏ.
Dù có ra sao y cũng không tránh được ngượng ngùng với mấy câu khen ngợi ấy.
- An công tử, A Lâm nói đúng đó! Quả thật, người vô cùng diễm lệ! Đến cả nữ nhân như ta còn phải cúi đầu hổ thẹn..
Lâm A Hương nhìn y khẽ cười rồi nói.
Gương mặt An công tử vốn thuộc kiểu sắc xảo.
Bình thường không son phấn đã đủ hút hồn người khác bởi đôi mắt phượng long lanh, khí chất.
Bây giờ lại thêm chút son đỏ với má hồng chưa kể đến còn cả bộ y phục tân nương diễm lệ càng đúng là có thể ví với khuynh quốc khuynh thành!
* * *
- Gia gia!
Vừa bước ra phòng lớn.
Cao Thừa An đã thấy Lâm gia gia thắp nhang cho người vợ quá cố của mình.
- Tiểu An à..
Ông quay đầu nhìn y mỉm cười, đôi mắt có chút hoài niệm.
Nếu A Luân cũng có thể mặc bộ lễ phục này chắc hẳn cũng sẽ rạng rỡ như tiểu An.
- Đẹp lắm!
Ông cao hứng tán thưởng.
Quả nhiên bộ đồ này rất hợp với y mà!
- Mà A Phong thằng bé..
Lâm A Hương thấy ông vui như vậy cũng bỏ qua hết những suy nghĩ trong lòng mình.
Chỉ là nhìn một vòng lại chẳng thấy Triều Thái Phong đâu..