Chương 4: Chạy bộ ban đêm.
Bánh đường đi cùng Địa Tam Tiên*, một bữa cơm ngon lành dỗ ngọt chiếc bụng đói của Hướng Hân. Ăn xong rồi lau miệng sạch sẽ, thế nhưng hôm nay cô bé đột nhiên xung phong dọn bàn rửa bát. [1]
[1] Địa Tam Tiên (地三鲜): một món ăn làm từ cà tím, ớt xanh và khoai tây.
Hướng Vinh vui vẻ ngồi không như ông chủ nhỏ, cậu nhìn đồng hồ hiển thị tám giờ rưỡi, theo thời gian biểu thì đã đến lúc chạy bộ ban đêm.
Vào phòng thay quần áo thể thao, cậu qua loa buộc tóc ngay trước cửa. Lúc này Hướng Hân nhìn cậu qua ô cửa kính trong phòng bếp, cô bé đột nhiên cảm thấy có gì đó không đúng.
"Tóc dài rồi." Cô bé ra hiệu với Hướng Vinh qua khung cửa sổ, "Lát anh về, em cắt tóc cho anh."
Hướng Hân muốn nói đến mái tóc đen dài mà Hướng Vinh đã nuôi hơn nửa năm.
Thật ra cũng chưa dài lắm, còn cách bả vai một đoạn lớn. Chất tóc của Hướng Vinh rất mịn, mái tóc đen nhánh, sợi tóc mềm mại, mặc dù để dài nhưng sẽ không cảm thấy dày nặng. Đôi khi có vài sợi rũ xuống bên nửa khuôn mặt, trông cậu càng thêm thanh thoát nhẹ nhàng.
Từ nhỏ, Hướng Vinh đã luôn là một người không nghịch ngợm quậy phá, không nói tục chửi thề. Dù không có nhiều thời gian quan tâm đến cậu nhưng Hướng Quốc Cường lại cho cậu không gian để tự do trưởng thành; Lương Công Quyền thì tuân theo chủ nghĩa giáo dục bình đẳng, mọi việc đều dẫn dắt từng bước, ông không áp đặt lên người cậu bất kỳ điều gì cả. Bên cạnh có hai vị phụ huynh như thế, Hướng Vinh muốn nổi loạn cũng khó. Hồi cấp hai, cậu cùng lắm chỉ đánh nhau một chút, gây gổ một chút và học cách hút thuốc thôi, chưa bao giờ tỏ ra hờn dỗi trách móc hay có ý tưởng muốn chống lại thế giới.
Chấp niệm và hành vi hơi lệch lạc duy nhất có lẽ là kiên quyết giữ lấy mái tóc dài này.
Nhưng mọi thứ đều có lý do của nó, phần lớn là do phản ứng dây chuyền gây ra bởi sự đàn áp và uốn nắn quá mức.
Câu chuyện bắt đầu ở ngôi trường mà Hướng Vinh và Hướng Hân theo học. Trước lớp mười một, nhà trường rất thích thúc đẩy chất lượng giáo dục, nhưng đến lớp mười hai, ban giám hiệu sẽ lật đổ mọi chủ trương trước đó, nhấn mạnh cần loại bỏ tất cả các yếu tố gây phân tâm cho học sinh trước kỳ tốt nghiệp, trong đầu chỉ có thể tồn tại việc học hành thi cử.
Để quán triệt chủ trương này, nhà trường yêu cầu tất cả học sinh cuối cấp phải mặc đồng phục, nữ sinh phải để tóc ngắn ngang tai, nam sinh phải cạo đầu đinh.
Ngay từ nhỏ, Hướng Vinh đã không thích cắt tóc, cậu cảm thấy mỗi tháng cắt một lần thật phiền phức. Cậu từng nghiêm túc thảo luận vấn đề này với Lương Công Quyền —— Nếu năm đó Trung Quốc không bị các cường quốc phương Tây đánh bại, hơn nữa vẫn duy trì đẳng cấp của một cường quốc thế giới, liệu tiêu chuẩn thẩm mỹ có thể do chúng ta đặt ra không? Ngày nay đàn ông trên toàn thế giới có thể vẫn để tóc dài không?
Nhưng đáng tiếc không có đáp án cho giả thiết này, là một học sinh tốt nghiệp dưới sự quản lý của nhà trường, cậu chỉ có thể cạo đầu đinh theo đúng quy định. Chỉ là tóc của cậu dài rất nhanh, trung bình nó sẽ mất chưa đầy hai mươi ngày để đạt đến độ dài không đạt yêu cầu. Hôm đó cậu tình cờ quên béng chuyện này, không may lại bị hiệu phó phụ trách kỷ luật bắt quả tang. Vì dựa trên nguyên tắc công bằng bình đẳng, hiệu trưởng quyết định không phá lệ kể cả học sinh tiêu biểu. Ông ra lệnh cho cậu phải xử lý đầu tóc ngay tại chỗ, nếu không, cậu không được phép bước vào cổng trường.
Ban đầu, Hướng Vinh có thái độ thừa nhận sai phạm rất tốt, tuy cậu còn cười đùa tí tởn nhưng trong thâm tâm đã hứa sẽ không có lần sau. Chẳng qua hiệu phó nhất quyết muốn răn đe cảnh cáo, ông ấy đứng lù lù trước cổng, cứ không cho Hướng Vinh vào trường.
Chuyện này đã khiến thiếu niên vốn ôn hoà bình tĩnh trở nên nóng nảy, Hướng Vinh lập tức xoay người rời đi. Không chỉ cạo sạch tóc, mà cậu còn vào tiệm net bắn game cả ngày, trình diễn một màn trốn học sống động cho ban giám hiệu.
Hậu quả đương nhiên là bị hiệu phó coi đó là tấm gương tiêu cực, phê bình cậu trong hơn một tuần.
Kể từ đó, Hướng Vinh đã thề rằng —— Kỳ tuyển sinh đại học vừa kết thúc, cậu nhất định phải để tóc dài, sau đó tranh thủ quay lại trường cũ để gặp thầy, rồi dùng cái cách ngông nghênh nhất để triển lãm bộ tóc dài của cậu.
Mọi việc diễn ra như ý muốn, vào ngày Nhà giáo năm đó, cậu và các bạn học cũ quay về trường. Tuy nhiên, cậu đã đánh giá cao tính khí của mình và trí nhớ của thầy hiệu phó. Vật đổi sao dời, hiệu phó nghiêm khắc năm nào nay đã trở thành người thầy hoà ái, thậm chí ông còn cười trìu mến, khen kiểu tóc rất hợp với khuôn mặt cậu, thành thử hai thầy trò từng như nước với lửa, lại trở nên hoà thuận vui vẻ trong bầu không khí tương phùng nhân dịp tri ân.
Chuyện xưa không đáng nhắc đến, giờ đây, chẳng có ai trong đại học sẽ quan tâm đến bạn bị hói hay tóc quấn khăn. Trường Đại học J mà Hướng Vinh theo học lại có tiếng là ngôi trường dám đón đầu xu hướng, hơn nữa cậu học chuyên ngành kiến trúc, có một số giảng viên trong khoa thiếu điều muốn để tóc dài ngang vai, đến nay vấn đề về độ dài của tóc rốt cuộc đã không còn là vấn đề nữa.
Nghe nói Hướng Hân muốn giúp mình cắt ngắn một chút, Hướng Vinh vốn đã mở cửa bỗng lùi về hai bước, cậu lắc lư cái đầu trước tấm gương to treo tường: "Tính sau đi. Trời lạnh, để vậy cho ấm, đỡ tốn tiền mua nón."
Nói xong vẫy vẫy tay, đóng cửa lại, ra ngoài chạy bộ.
Tối hôm ấy tuyết đã ngừng rơi, tuy rằng dưới đất ẩm ướt nhưng chỉ có nước chứ không có băng, khi chạy cũng không đến mức trượt ngã. Hướng Vinh dự định chạy bảy, tám vòng quanh sân, mỗi vòng khoảng một ngàn mét, tổng lại cũng được bảy, tám cây số.
Nhiệt độ ngoài trời vẫn còn hơi thấp, Hướng Vinh mới đầu chạy không nhanh, cậu muốn mũi và phổi của mình thích ứng với không khí lạnh ẩm, sẵn đó cũng tận hưởng cảm giác đêm đông, là cảm giác yên bình của khu dân cư như thể tách ra một thế giới nhỏ bé trong mảnh đất xô bồ ngoài kia.
Chỉ có điều hôm nay so với mọi ngày có vẻ sôi nổi hơn. Ngoại trừ vài người về muộn, cậu còn thấy một anh bạn ngồi một mình trên băng ghế cạnh vườn hoa nhỏ dưới lầu, hắn đang ngơ ngác nhìn về phía ngọn đèn đường.
Người nọ từ cổ đến chân đều gói mình trong một màu đen nhánh, có thể nói là hoà vào bóng đêm một cách hoàn hảo, nhưng khuôn mặt ấy lại trắng bệch, tương phản mãnh liệt với màu đen tối tăm đó.
Đích thị là người mới ở 502 cách vách, tên đại gia ngu ngốc kia!
Không sợ lạnh sao? Hướng Vinh thầm nghĩ, ngồi ngẩn người trong thời tiết thế này, không sợ trong chốc lát nữa sẽ đóng băng thành người tuyết à?
Nếu vào lúc bình thường, hàng xóm gặp nhau ngoài sân thì nên chào hỏi trước. Dù không lên tiếng nhưng chí ít cũng sẽ gật đầu, chỉ là tên đại gia ngu ngốc kia không thuộc phạm trù mà Hướng Vinh có thể giao tiếp. Cậu không có sở thích mặt nóng dán mông lạnh*, thế nên chỉ nhìn lướt qua rồi chăm chú vào việc chạy bộ. [2]
[2] Mặt nóng dán mông lạnh: ý chỉ một người thì nhiệt tình nhưng người kia chỉ hờ hững, lạnh nhạt.
Nhưng người ngồi trên băng ghế có lẽ cảm thấy nhàm chán, mỗi khi Hướng Vinh chạy ngang qua, hắn đều sẽ vô thức liếc nhìn, về sau lại bất giác đếm thời gian hoàn thành cho mỗi vòng chạy của Hướng Vinh.
Năm phút rưỡi, Chu Thiếu Xuyên nhìn đồng hồ thầm nghĩ, tốc độ này có thể rèn luyện được gì? Có thể kíƈɦ ŧɦíƈɦ tim phổi hay thúc đẩy sự hình thành cơ bắp? Hắn nhướng mày, tự hỏi vì sao thanh niên tóc dài này lại phải làm chuyện vô bổ như lừa kéo trong ngày đông.
Nhưng dù sao thì cậu ấy cũng không thể xem như có cơ bắp. Khi con lừa nhỏ chạy ngang qua lần nữa, Chu Thiếu Xuyên bèn nhấc đôi mắt lười biếng quan sát cậu, chiều cao không thấp, ước chừng một mét tám mươi tư, dáng vóc thuộc về người châu Á điển hình —— Kiểu người cao gầy, độ rộng của vai ở mức tiêu chuẩn, chiều dài chân rất ấn tượng, theo tỷ lệ có lẽ là vóc người trên ngắn dưới dài.
Con lừa nhỏ rẽ vào khúc ngoặt phía trước biến mất trong đêm. Chu Thiếu Xuyên cụp mắt, lấy ra một hộp LuckyStrike* từ trong túi áo, đoạn chầm chậm rút ra một điếu. [3]
[3] LuckyStrike: một thương hiệu thuốc lá nổi tiếng đến từ Mỹ.
Đã bao lâu rồi không chạy bộ? Hắn chợt nghĩ, mặc dù hắn luôn ghét cay ghét đắng bài vận động tẻ nhạt này, vả lại trên đời có rất nhiều hoạt động vui nhộn và hấp dẫn hơn, vì sao hắn vẫn luôn cố chấp với việc chạy bộ? Trong quá khứ, hắn cũng từng chạy như thế, dọc theo bờ sông Seine* hoặc vòng quanh trong vườn Tuileries*. Chỉ là khi ấy, hắn có Vincent bên cạnh. Hắn sẽ kéo gã xuống khỏi giường, kéo gã vào buổi sớm mờ sương khoan khoái... [4; 5]
[4] Sông Seine: là một con sông của Pháp, dài 776 km, chảy chủ yếu qua Troyes, Paris và Rouen.
[5] Vườn Tuileries: nằm ở trung tâm thành phố Paris, thuộc Quận 1.
Tại sao lại nghĩ đến người này? Chu Thiếu Xuyên hậm hực nhả ra một làn khói trắng, rồi lại hung hăng bóp tắt điếu thuốc trong tay.
Chẳng lẽ nỗi sỉ nhục mà gã mang lại còn chưa đủ sâu à?
Nhưng suy nghĩ không nghe theo mệnh lệnh của não bộ, càng ngăn cản thì nó càng dâng trào. Hình ảnh trước mắt dần tản ra, cuối cùng đọng lại ở khung cảnh trong phòng làm việc vào một ngày xa xôi nào đó.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến, hắn sẽ chẳng bao giờ tưởng tượng được người bạn thân nhất của mình lại ngồi trên đùi của bố để làm chuyện đó, gã còn thân mật lấy nửa điếu thuốc trên môi bố đặt vào môi gã, rồi khẽ rít một hơi đầy ám chỉ...
"Thiếu Xuyên!"
Tiếng Vincent đuổi theo vang lên bên tai, gã đã giải thích thế nào với hắn bằng giọng điệu điềm tĩnh và ánh mắt ngả ngớn vào hôm đó?
"Xuyên, đây là tôi tình nguyện. Bố của cậu, không ai có thể từ chối ông ấy. Ông ấy bảnh trai, dí dỏm, kiến thức sâu rộng, hơn nữa còn rất giàu có... Cậu nhớ đôi bạn thân nhất của cậu Axel và Dương hồi cấp hai không? Bây giờ một người có mức lương hai mươi vạn euro* một năm, người kia thì tổ chức một buổi triển lãm cá nhân tại Bảo tàng Nghệ thuật Hiện đại ở Paris, bố của cậu thật sự rất hào phóng! Xuyên, cậu không thể trách tôi, tôi thích làm bạn với cậu, nhưng ở bên cạnh cậu, tôi chỉ có thể làm một người bạn. Mà ở bên bố cậu, tôi có được nhiều hơn thế, và tất nhiên tôi có cả... tình yêu." [6]
[6] Hai mươi vạn euro ~ 5,342,858,992 VNĐ.
Yêu!? Chu Thiếu Xuyên nhẹ nhàng cười thành tiếng. Thật sự là trớ trêu, nếu không phải chọt thủng bức màn này, có lẽ đến nay hắn vẫn không thôi hiểu được, vì sao những người bạn đã như hình với bóng lại đột nhiên biến mất từng người một; vì sao bố hắn lại đưa hắn cho bà săn sóc, vì sao một người luôn vắng bóng trong thời thơ ấu của hắn lại bất ngờ xuất hiện vào thuở niên thiếu, quan tâm đến việc học của hắn, quan tâm đến bạn bè của hắn...
Và hiển nhiên, hắn rốt cuộc cũng hiểu được bố mình từ đầu đến cuối chỉ thích đàn ông. Hắn luôn biết cuộc hôn nhân của bố mẹ bắt nguồn từ một cuộc giao dịch, nhưng lại không biết đằng sau cuộc giao dịch còn cất giấu một chuyện khó thể tưởng tượng và hoang đường như thế.
Vậy, hắn là gì đây? Một người đồng tính kết hôn với người vợ khác giới để hoàn thành sứ mệnh gia tộc, và phải miễn cưỡng tạo ra một sinh mệnh hữu cơ?
Khoé miệng hắn cong thành một độ cung lạnh lẽo, điện thoại trong túi bất chợt rung lên vào lúc này. Hắn cầm nó trong tay, nhìn chằm chằm dòng chữ 'Bà Địch' trên màn hình một lúc mới nhấn nút nghe máy.
"Thiếu Xuyên, là mẹ đây." Giọng nói bà Địch nghe có vẻ lạc lõng, "Hôm nay con chuyển nhà, mọi việc ổn chứ?"
Chu Thiếu Xuyên khẽ "ừ".
Bà Địch nhanh chóng nói tiếp, như thể bà đã đoán trước con trai mình sẽ trả lời chiếu lệ, lại như thể bà thật sự không quan tâm đến câu trả lời cho câu hỏi ấy: "Mẹ nghe Dự nói, con tìm một khu dân cư rất cũ, tại sao vậy? Có bảo đảm an toàn không?"
"Nơi này là Bắc Kinh." Chu Thiếu Xuyên lạnh lùng đáp, "Là nơi an toàn nhất trên thế giới, mẹ không cần lo lắng."
"Con là con của của mẹ, con đi đâu, mẹ cũng sẽ lo lắng." Bà Địch khẽ thở dài, "Con giận bố con thì không sao cả, nhưng đâu cần đi xa như vậy. Sao con không tới Hong Kong, nếu con đến đó, mẹ sẽ giúp con nộp đơn vào trường tốt nhất, con chắc chắn sẽ thích..."
"Không cần." Chu Thiếu Xuyên đột ngột ngắt lời bà, "Tôi thích ở Bắc Kinh hơn. Bà đã dạy tôi phương ngữ Bắc Kinh từ khi còn nhỏ, và..."
Hắn dừng lại một chút, suy nghĩ về những gì mình sẽ nói tiếp theo, để rồi trong lòng hắn như trào dâng một niềm vui ác ý: "Và Bắc Kinh vẫn tốt nhất. Dù tay mẹ có dài đến đâu, cũng không thể với đến đây, bởi vì nơi đây không phải là địa bàn của hai người."
Im lặng một lúc, bà Địch hít sâu một hơi: "Thôi được rồi, con muốn sao cũng được, nhưng mẹ đã nhờ Dự đặt vài món đồ nội thất cho con, sao con không nhận hàng? Người chọc giận con là bố con, đâu phải mẹ."
"Đúng vậy, cho nên tôi muốn lấy tiền của mẹ." Chu Thiếu Xuyên lãnh đạm nói, "Không cần đưa cái gì cả, đưa tiền là được rồi."
Lại có thêm một khoảng lặng giữa hai người, lần này bên tai có tiếng sột soạt, sau đó xa xa vang lên một giọng nam trầm thấp: "Em yêu, nhanh lên, anh chờ không nổi nữa."
Chu Thiếu Xuyên cười khẩy: "Nhanh lên đi, đừng để bạn trai nhỏ của mẹ đợi lâu. Tạm biệt, mẹ!"
Hắn cúp điện thoại, sẵn tay ấn nút tắt máy, đột nhiên cảm giác trống rỗng mênh mông cuồn cuộn kéo đến. Chu Thiếu Xuyên nhìn ngọn đèn xung quanh với vẻ mặt lạnh lùng chán ghét, hắn rút thêm một điếu, rít một hơi thật dài.
Hết chương 4
Chú thích:
Sông Seine
Vườn Tuileries
Địa Tam Tiên (地三鲜)