Chương 12: Gãy xương.
Chu Thiếu Xuyên có giỏi tưởng tượng cách mấy cũng không ngờ một cú nhảy và tiếp đất của hắn lại có uy lực mạnh đến mức có thể trực tiếp đạp gãy xương mắt cá của Hướng Vinh.
Sững sờ đứng đó, hắn cứng họng: "Cậu, cậu..."
Hắn cứ 'cậu cậu cậu' cả buổi mà không thấy rốt cuộc muốn 'cậu' cái gì, phát hiện lời mình nói vô nghĩa quá chừng, Chu Thiếu Xuyên khôn ngoan ngậm miệng lại, sau đó trở tay đỡ Hướng Vinh.
Im lặng một lúc, hắn khẽ thở dài: "Để tôi xem."
Nói đoạn, hắn cúi xuống muốn xem vết thương.
Hướng Vinh đang phát cáu vì bị hắn niệm 'cậu cậu cậu' hoài. Nhân cơ hội điều hoà nhịp thở, Hướng Vinh không thấy khá hơn mà chỉ thấy cơn đau như xông thẳng lên não, tiếng nói không khỏi chèn thêm vài phần run rẩy: "Nhìn cái gì mà nhìn, mắt cậu cũng không có tia X-quang. Mau đưa tôi, đưa tôi đến bệnh viện."
Được cậu nhắc nhở, Chu Thiếu Xuyên cuối cùng cũng tìm lại cảm giác phương hướng. Nhưng mỗi lần đỡ Hướng Vinh xê dịch một chút, hắn đều có thể thấy cánh tay và bả vai của cậu khẽ run. Hắn quay đầu nhìn Hướng Vinh, mái tóc bên thái dương của cậu đã ướt đẫm, trên má còn dính vài sợi con con. Cậu đang cắn chặt răng, đường xương hàm căng ra càng có vẻ sắc sảo.
Chắc cậu ấy đau lắm nhỉ? Chu Thiếu Xuyên nhìn cậu, trong lòng đột nhiên nảy sinh đôi chút băn khoăn, nếu di chuyển với tốc độ này, e rằng phải đợi đến khi đèn đường sáng hết mới có thể hoàn toàn di chuyển ra khỏi sân quần vợt. Về phần cổng trường phía Tây gần nhất, cách đây khoảng năm trăm mét, chẳng lẽ thật sự lết từng bước tới? Liệu Hướng Vinh có đau đến ngất không?
"Lên đi, tôi cõng cậu." Chu Thiếu Xuyên bỗng nói, sau đó hắn đỡ cánh tay Hướng Vinh, chậm rãi đi vòng qua trước mặt cậu.
Hình như... thật sự không còn cách nào tốt hơn. Nếu bây giờ gọi điện thoại cho mấy anh em, chắc chắn còn phải tốn công giải thích tại sao mình bị thương. Hướng Vinh nghĩ, ánh mắt dời đến 'đại thiếu gia' đã khom lưng khuỵu gối trước mặt, suy tư cả lúc, rốt cuộc cậu đành thở dài chấp nhận số phận.
"Được không anh hai? Đừng để lát nữa cậu mất hứng, rồi lại ném tôi xuống đường đấy."
Chu Thiếu Xuyên quay đầu nhìn cậu, làn gió khẽ đong đưa vài sợi tóc trên đỉnh đầu, dường như gió đang âm thầm thay ai bày tỏ lòng kiên định: "Yên tâm, tôi sẽ không làm vậy."
Vốn dĩ muốn nói vài câu bông đùa, định dùng lời trêu chọc để làm vơi đi cảm giác đau đớn, nhưng không ngờ người kia trả lời một cách tự tin lẫn nghiêm túc. Hướng Vinh không còn gì để nói nên chỉ có thể chọn cách tin tưởng, cậu ra hiệu cho Chu Thiếu Xuyên quay mặt lại, chống chân phải trên mặt đất để mượn lực leo lên lưng Chu Thiếu Xuyên.
Để đi đến cửa Tây trường học, hai người cần phải đi qua một khoảnh sân nhỏ. Lúc này có rất ít sinh viên lui tới, tất nhiên sẽ không chạm mặt người quen. Ra ngoài cổng gọi xe, đầu óc Chu Thiếu Xuyên vẫn còn ngập trong bối rối, khi tài xế hỏi đi đâu, hắn mới nhận ra hắn không thể gọi tên bất kỳ bệnh viện nào.
"Đến bệnh viện số 3 đi." Hướng Vinh lên tiếng, cậu nói tên một bệnh viện đáng tin cậy gần đây. Sau đó cậu sờ vào chiếc ví trong túi quần, may mà hôm nay ra ngoài có mang theo chứng minh thư và thẻ tín dụng, nếu không lát nữa sẽ bị người ta đánh bầm dập vì tội quỵt tiền mất.
Giữa lúc cậu đang nghĩ đến mấy chuyện vụn vặt, Chu Thiếu Xuyên bỗng ghé sát tới từ bên cạnh. Hắn hiển nhiên vẫn còn luống cuống tay chân, nhìn mắt cá chân trái của Hướng Vinh sưng tấy, hắn dường như muốn vươn tay chạm thử, nhưng ấp ủ trong lòng một hồi vẫn chỉ hỏi một câu: "Cậu... có đau không?"
Hỏi cái gì mới mẻ hơn được không! Làm sao không đau hả? Hướng Vinh thật sự tức chết với cái loại 'tẩm ngẩm tầm ngầm' như hắn, người này không nói thì thôi, hễ nói là khiến người ta tức chết mà. Xoay mặt về phía cửa sổ, cậu quyết định tạm thời dùng im lặng để tỏ thái độ khinh thường và bất mãn với câu hỏi vớ vẩn của hắn.
Nhưng lúc này cậu thấy Chu Thiếu Xuyên đang lấy tay ra khỏi túi quần thông qua hình ảnh phản chiếu trên cửa sổ. Đầu tiên hắn do dự, chỉ vươn vài ngón tay hướng đến chân trái của cậu, sau đó chầm chậm rút lại giống như lâu rồi không về quê. Lần lữa cả hồi lâu, cuối cùng hắn hoàn toàn co đầu rụt cổ đưa tay vào túi áo khoác. [1]
[1] Lâu rồi không về quê (近乡情怯): Cận hương tình khiếp, là một câu thành ngữ miêu tả sự phức tạp khi đi một thời gian xa lại trở về quê hương.
Tôi phục cậu rồi! Hướng Vinh nhìn hắn, thở dài từ tận đáy lòng. Người này rõ ràng biết cách quan tâm người khác, nhưng lúc nào lúc nấy cũng trưng ra bản mặt 'Ông đây chẳng thèm ngó ngàng đến ai', cứ nhất quyết phải cắt đứt thất tình lục dục*, tội tình gì chứ? Luyện 'Ngọc Nam Tâm Kinh' đến tầng mấy rồi? Cậu thật sự cho rằng mình là 'Tiểu Long Nam' mặc 'hắc bào' không dính khói lửa phàm tục hả?! [2; 3]
[2] Thất tình lục dục: thất tình gồm hỉ, nộ, ai, lạc, ái, ố, dục; lục dục gồm sắc dục, hình mạo dục, uy nghi tư tháo dục, ngữ ngôn âm thanh dục, tế hoạt dục, nhân tướng dục.
[3] Ngọc Nam Tâm Kinh là nói theo Ngọc Nữ Tâm Kinh, Tiểu Long Nam là nói theo Tiểu Long Nữ trong Thần Điêu Hiệp Lữ của Dương Quá và Tiểu Long Nữ đó =))
Nghĩ đến đây, sự bất mãn trong lòng cậu cũng tan đi đôi chút. Đối với câu hỏi quan tâm sứt sẹo của tên kia, đến giờ phút này cậu vẫn chưa trả lời hắn. Chỉ là nghĩ lại trong quá khứ, Hướng Vinh cảm thấy câu hỏi ấy quả thật chứa một chút quan tâm lẫn một chút lo lắng khó tả. Thôi, như vậy cũng được, cậu nhớ tới lần trước Chu Thiếu Xuyên dùng giọng điệu này là khi hắn đang hỏi thăm bà Tăng.
Cảm nhận được từng trận đau đớn như bị ai đó xé toạc mắt cá chân, Hướng Vinh khẽ nhếch khoé miệng tỏ ý không sao cả: "Thường thì khá đau. Dù sao gãy mắt cá chân cũng không chết được, nhưng chưa chắc là gãy xương, có khi bị rách dây chằng..."
Vừa nói xong, tựa như muốn phối hợp với giọng điệu dõng dạc của cậu, tài xế đột ngột phanh gấp. Hướng Vinh theo quán tính lao về phía trước nửa mét, chân trái hiển nhiên không may mắn 'thoát chết', vết thương dường như rách toạc thêm một đoạn. Vẻ bình tĩnh thong dong trên gương mặt nào còn nữa, cậu vừa nở nụ cười ngượng nghịu vừa đau đến mức trợn mắt.
Chu Thiếu Xuyên biết câu trả lời của cậu chủ yếu là vì muốn để sự việc trở nên nhẹ nhàng hơn, nhưng dù sao đôi mắt của hắn cũng chẳng có siêu năng lực, chỉ có thể nhìn chứ không thể giám định mức độ nghiêm trọng của vết thương. Lúc này hắn đành bất mãn liếc cậu rồi cao giọng, nói với tài xế: "Phiền anh chạy ổn định một chút, chúng tôi không gấp."
Và sau khi nói xong lời này, hắn lại không biết phải nói gì với bệnh nhân giả bộ không đau bên cạnh mình.
Chu Thiếu Xuyên vẫn luôn biết bản thân hắn từ đầu đến cuối đều rơi vào trạng thái hoảng sợ, tay chân luống cuống, nhưng hắn thật sự chưa từng xử lý loại tình huống này. Hơn nữa, hắn cũng không bao giờ nghĩ tới lực sát thương của hắn có thể lớn đến thế —— Trước đây, chẳng qua hắn từng luyện quyền anh trong phòng tập, cũng chưa hề có cơ hội đánh một trận nghiêm túc. Thế nên dường như toàn bộ mấy trận đánh trong đời hắn đều dồn vào một lần trong dịp về nước.
Lần trước thì đá gãy mấy cái xương sườn, lần này thì đạp gãy mắt cá chân.
Nhưng lần này khác hoàn toàn với lần trước! Không giống với gã đinh tán, Hướng Vinh là người mà hắn không bao giờ nghĩ đến việc 'tổn thương' cậu. Huống chi lòng hắn sáng như gương, người ta đến đây giải vây cho hắn, hay nói chính xác là 'cứu' hắn? Nhưng dẫu là gì đi nữa thì sau sự cố cà phê, hắn lại một lần nữa rước phiền phức cho Hướng Vinh.
Chu Thiếu Xuyên đang kịch liệt lên án bản thân trong suy nghĩ, mà lúc này tài xế đã nhanh chóng chạy đến nơi. Bước vào cửa khoa cấp cứu của bệnh viện, Chu Thiếu Xuyên mới hiểu định nghĩa thật sự của lo lắng là gì —— Phóng tầm mắt nhìn xung quanh, người người chen chúc ở khắp mọi nơi. Nào là người ngồi trên xe lăn, nào là người nằm trên băng ca đang được các y tá đẩy tới đẩy lui, còn có biết bao người vội vàng chạy khắp các phòng khám. Nhưng dù là bệnh nhân hay người nhà đều không ngoại lệ, trên mặt họ ánh rõ nét phiền muộn và lo lắng không sao tả xiết.
Chu Thiếu Xuyên thình lình ngẩn người, hoàn toàn không biết bước tiếp theo nên đỡ người bên cạnh đi đâu.
Đúng lúc này, một bác gái béo lùn vừa gọi í ới vừa vụt qua, thân thể quá khổ của bác đập vào hông của Chu Thiếu Xuyên. Bất ngờ bị va chạm, hắn loạng choạng suýt chút nữa đứng không vững, nhưng trong tiềm thức lại vội vàng ôm cứng người bên cạnh, dành cho Hướng Vinh một điểm tựa vững chắc.
"Sh..." Hướng Vinh giật mình, bàn tay của Chu Thiếu Xuyên tình cờ đặt trên nơi mẫn cảm nhất —— Ngay eo của cậu. Hướng Vinh khẽ đẩy bàn tay của Chu Thiếu Xuyên ra, cưỡng chế đổi thành một vị trí an toàn khác. Sau đó cậu mới thoáng cười kèm theo thở hắt một hơi, đồng thời còn cảm thấy dường như có một luồng nhiệt không thể giải thích chạy dọc xuống thắt lưng rồi lan đến cột sống.
Để giảm bớt ngượng ngùng, Hướng Vinh vội vươn tay, trêu hắn: "Nè, xem đi, đây là môi trường y tế của nước nhà. Nhìn cảnh tượng đông đúc ở đây đi, tôi nói cho cậu nghe, chưa chắc trung tâm thương mại cũng đông đúc bằng ở đây đâu."
Nhưng trêu xong rồi, cậu không cười được nữa. Quay đầu nhìn Chu Thiếu Xuyên bên cạnh, trong lòng Hướng Vinh không khỏi hối hận, đáng lý ra cậu không nên gọi 'khúc gỗ' này tới đây. Chu Thiếu gia hiển nhiên không biết gì cả, và bây giờ cậu phải mang theo bộ dáng chấn thương để nói cho hắn biết nên làm gì tiếp theo!
Lại bất đắc dĩ thở dài, Hướng Vinh hướng dẫn 'khúc gỗ' lấy số trước, sau đó xếp hàng chờ gọi tên, tiếp đến lại xếp hàng chờ chụp X-quang và đóng phí. Giai đoạn ở giữa phải trải qua mấy lần quăng quật từ trên lầu xuống tầng trệt mới lấy được phim. Đối với quy trình điều trị y tế của nước nhà, Chu Thiếu Xuyên từ một người dốt đặc cán mai biến thành thất khiếu chảy máu, thậm chí mặt mày cũng tái mét rồi. Thế nhưng hắn không một lời oán than, mỗi khi ánh mắt hắn dừng lại ở trên mặt Hướng Vinh hay mỗi khi cả hai vô tình chạm mắt, cậu đều nhìn thấy cảm xúc ôn hoà và cả vài tia lo lắng nhè nhẹ của Chu Thiếu Xuyên.
Đối chiếu phim X-quang, bác sĩ đưa ra chẩn đoán cũng giống với dự tính của Hướng Vinh. Theo lý thuyết, gãy xương bên trong mắt cá chân trái cũng có thể được tính là một loại rách dây chằng.
Đêm đó cần lập tức tiến hành cố định, khi phải lựa chọn giữa dùng thạch cao hoặc nẹp, 'khúc gỗ' nãy giờ vẫn luôn mờ mịt bỗng lên tiếng chứng tỏ cảm giác tồn tại.
"Dùng nẹp." Chu Thiếu Xuyên không chút do dự chọn ngay phương pháp cố định tiện lợi và đắt tiền hơn.
Hướng Vinh không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn, cậu chợt nhận được ánh mắt hoàn toàn chân thật đáng tin của Chu Thiếu Xuyên.
"Tôi trả." Chu Thiếu Xuyên quyết định dứt khoát, câu tiếp theo còn dùng giọng điệu răn đe trắng trợn hơn, "Với lại cậu nhớ kỹ, không được trả lại tiền."
Nói xong thì phất tay áo rời đi, hắn thật sự thanh toán toàn bộ chi phí mà đầu không ngoảnh lại. Chẳng những hắn ức hiếp người tàn phế không thể đi đứng thuận tiện, mà hắn còn không cho Hướng Vinh cơ hội nói hai câu khách sáo.
Hoàn tất mọi công đoạn cũng đã mười giờ rưỡi, thấy rằng không thể trở về ký túc xá —— Phòng của Hướng Vinh ở tầng sáu, còn nhà ở tầng năm. Nếu dưới tình huống cả hai đều không có thang máy, đương nhiên chọn tầng thấp sẽ tiện hơn. Cậu báo với bạn cùng phòng đêm nay không về, sau đó nhắn tin cho bố là Hướng Quốc Cường để nói sơ qua tình hình, cũng báo không có việc gì lớn, không cần phải lo lắng.
Chu Thiếu Xuyên vẫn cõng cậu lên lầu, vừa bước vào nhà, cả Hướng Quốc Cường và Hướng Hân đều tất tả ra đón. Hướng Quốc Cường đã chuẩn bị sẵn túi chườm lạnh, còn Hướng Hân đỡ anh hai đến ghế sô pha trong phòng khách.
Hướng Quốc Cường cũng giống như con trai nhà mình, dù xảy ra chuyện gì, trong mắt ông luôn có thể nhìn thấy người ngoài, cũng có thể bận tâm đến cảm xúc của người khác. Đợi con trai ngồi ổn thoả trên ghế, ông vội vàng chào hỏi Chu Thiếu Xuyên. Sau khi biết người nọ là hàng xóm kiêm bạn học của con trai mình, cũng như biết tên tuổi của người ta, ông lập tức đoán ra Chu Thiếu Xuyên chắc hẳn không có thời gian ăn tối vì cả đêm bận rộn hối hả ngược xuôi.
"Mau lấy mì ra đây." Hướng Quốc Cường dặn dò con gái, sau đó quay sang gật đầu mỉm cười với Tiểu Chu, đưa cho hắn một ly nước chanh, "Vất vả cho con rồi. Hai đứa con nên nói với chú trước, để chú chạy tới phụ một tay, một mình con lo cho Hướng Vinh quá cực."
Đã nói đến đây, đương nhiên phải hỏi tiếp nguyên nhân sự việc: "Mà có chuyện gì xảy ra vậy?"
Chu Thiếu Xuyên vừa nhấp môi ly nước, hắn nghe ông hỏi, toan mở miệng nhận hết trách nhiệm. Nhưng Hướng Vinh đã đoán trước đường đi nước bước của hắn, còn chưa kịp để hắn nuốt xuống hớp nước, cậu đã dẫn đầu tóm lấy quyền lên tiếng.
"Con chơi bóng rổ không cẩn thận bị ngã. Không sao cả, bác sĩ nói hai tháng sau sẽ hết."
Chu Thiếu Xuyên giật mình, ánh mắt không hài lòng tức khắc bay về phía Hướng Vinh. Mà người nọ cũng đang nhìn hắn, trong ánh mắt chứa ý cười tinh ranh, như thể đang nói "Ai biểu cậu chậm một nhịp, đã vậy rồi thì im đi, đừng nói nhảm nữa".
Thành thử nếu bây giờ hắn lên tiếng thừa nhận, không chỉ sai thời điểm mà còn không hiểu chuyện, không nể mặt Hướng Vinh.
Lời xin lỗi đã chạy đến bên môi lại lần nữa chết trong trứng nước, Chu Thiếu Xuyên đành nuốt trọn nó cùng với nước bọt trở về họng.
"Ông cha ta có câu, thương gân động cốt phải dưỡng một trăm ngày. Làm gì dễ dàng như con nói, con đừng có lộn xộn xạo xự." Hướng Quốc Cường không nghi ngờ lời giải thích của con trai. Vừa chườm đá cho cậu, ông vừa hỏi, "Mai mốt chơi cái gì cũng phải cẩn thận, bị một lần rồi rất dễ bị lại —— Sao rồi, còn đau hay không, muốn uống thuốc giảm đau không?" [4]
[4] Thương gân động cốt phải dưỡng một trăm ngày (伤筋动骨一百天): Nếu gân cốt bị tổn thương thì phải dưỡng thương một trăm ngày mới hồi phục.
Đau, đương nhiên đau, nhưng Hướng Vinh lười uống thuốc, cũng lười để người bên cạnh lo lắng sốt ruột vì mình. Cậu thản nhiên cong môi, chỉ trả lời câu sau: "Bác sĩ đã nói không sao mà bố còn cho con uống thuốc lung tung."
"Không phải là sợ con đau hả? Bị như vậy ảnh hưởng đến sinh hoạt, không cần cứng đầu chịu đựng, hiểu không? Lại đây, lấy cái này chườm tiếp." Hướng Quốc Cường đổi sang một túi chườm lạnh khác, ông vẫn không quên quay đầu chào hỏi khách đến chơi nhà, "Tiểu Chu, ăn trái cây lót bụng đi con. Lát nữa có mì rồi."
Chu Thiếu Xuyên gật đầu vâng dạ, theo lời mời nồng nhiệt của ông, hắn chuyển sự chú ý đến đĩa trái cây tinh xảo trên bàn. Hắn biết, đĩa trái cây này nhất định đã được Hướng Quốc Cường chuẩn bị trước để mời những người đưa đón Hướng Vinh về nhà. Chỉ cần nhìn sự phong phú của đĩa trái cây cũng đã thấy rõ lòng hiếu khách và tận tâm của chủ nhà —— Nghe nói con trai bị thương, ông vẫn có thể lý trí tiếp đón khách đâu vào đấy. Xem ra 'săn sóc' và 'chu đáo' của Hướng Vinh quả nhiên vẫn có xuất xứ.
Trầm ngâm ngồi ở một bên, Chu Thiếu Xuyên cũng vừa lắng nghe vừa quan sát, trong lòng hắn bỗng nảy sinh cảm giác lạ kỳ.
Đây là lần đầu tiên hắn bước vào nhà hàng xóm đối diện mình, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy cha của Hướng Vinh —— Một người đàn ông trung niên điển trai lẫn ôn hoà. Và đây cũng là lần đầu tiên hắn chứng kiến cảnh sinh hoạt hàng ngày của hai cha con họ.
Dường như khác hẳn với định nghĩa quan hệ cha con trong ký ức của hắn.
Thay vì nói là cha con, chi bằng nói giống như bạn bè đồng trang lứa? Nhìn Hướng Vinh tự nhiên để hai chân lên đầu gối của Hướng Quốc Cường, nửa thân trên thì ưỡn ẹo ngồi không yên, hơn nữa bàn tay cậu còn rất thiếu đánh giật lấy điều khiển từ xa chỉnh sang kênh thể thao... Chu Thiếu Xuyên bỗng có một nhận thức mới về Hướng Vinh, không phải ở bên ngoài có thể hô mưa gọi gió chống đỡ cả một phương trời sao? Hoá ra khi về nhà, trở về bên cạnh bố, cậu ấy vẫn như một con khỉ con to xác, hiện nguyên hình của một đứa trẻ 'nhõng nhẽo' thích bám lấy bố.
Đang suy nghĩ miên man thì Hướng Hân bưng mì lên, Chu Thiếu Xuyên tiến đến bàn ăn trong lời mời nhiệt tình nồng hậu của Hướng Quốc Cường. Nhìn một tô mì thịt heo cải xanh nóng hổi, hắn nghe thấy Hướng Quốc Cường sắp xếp lịch trình ngày mai.
"Ngày mai bố phải đi Thạch Gia Trang*, nhanh nhất cũng bảy, tám ngày mới về. Sáng mai bố đưa con đi học, sau đó nói chuyện với thầy đổi cho con sang ký túc xá lầu một. Mấy ngày bố không ở nhà, một mình Hướng Hân không tiện chăm sóc con." [5]
[5] Thạch Gia Trang: thành phố lớn nhất và là tỉnh lỵ tỉnh Hà Bắc, Trung Quốc; cách thủ đô Bắc Kinh 266 km về phía tây nam.
"Bố lái xe à?" Hướng Vinh suy nghĩ một chút rồi nói, "Thế thôi đừng đưa con đi, con bắt taxi được rồi. Huống chi còn có cậu ấy —— Ê, bạn Xuyên à, cậu đỡ tôi đi một đoạn vẫn được đúng không?"
Đột nhiên bị điểm danh, bạn Xuyên vội ngẩng đầu, hắn vốn định trả lời "Được, đỡ cậu đi mấy đoạn cũng được". Nhưng hắn còn đang nhai mì trong miệng, tạm thời chưa thể nuốt xuống nên đành trước tiên cất lên tiếng "ừm" khe khẽ, nghe vào tai có vẻ cực kỳ miễn cưỡng.
Đồng thời, trong đầu hắn cũng bắt đầu nghĩ về những gì Hướng Quốc Cường vừa nói.
—— Vậy thời gian sắp tới Hướng Vinh sống ở đâu? Làm sao lên lầu xuống lầu, làm sao đến lớp? Vả lại đi WC thì sao, tắm rửa hàng ngày thế nào?
Bởi thiếu kinh nghiệm, cho tới bây giờ hắn vẫn nghĩ đến hàng loạt các vấn đề linh tinh vụn vặt sau khi nghe Hướng Quốc Cường nói.
"Chú." Chu Thiếu Xuyên âm thầm tính toán, bỗng nói, "Con sẽ chịu trách nhiệm đưa đón cậu ấy. Chú không ở nhà, con sẽ tới chăm sóc cậu ấy."
Hướng Quốc Cường cân nhắc hồi lâu, cũng không tỏ ra khách sáo với hắn, ông lập tức cất lên tiếng cười hào sảng: "Vậy làm phiền con rồi. Hôm nay ăn tạm đi, chờ chú trở về, chú nhất định dẫn con đi ăn ngon."
Chu Thiếu Xuyên gật đầu, hắn ăn tiếp tô mì thịt heo trước mặt. Trong lòng đã có quyết định, tảng đá treo ở ngực hắn cuối cùng cũng rơi xuống. Chỉ là ở nơi hai cha con không nhìn thấy, khoé miệng hắn khẽ khàng cong lên một độ cung rất mềm rất nhẹ, thậm chí ngay cả hắn cũng chẳng nhận ra.
Sớm hôm sau, Hướng Quốc Cường chưa đầy tám giờ đã khởi hành, còn Hướng Hân vội vã đến trường sau bữa sáng. Hướng Vinh chẳng thể nằm im trên giường cả ngày, cậu bám vào tường, 'nhảy lò cò' đến phòng khách. Vừa ngồi xuống sô pha thì cậu nhận được tin nhắn của Chu Thiếu Xuyên gửi đến.
【Hôm nay ở nhà đi, để tôi lấy đơn xin phép cho cậu.】
Hướng Vinh vừa chỉ di chuyển hơn mười mét mà trên lưng đã chảy ra tầng mồ hôi mỏng. Dưới điều kiện thân thể thế này, cậu muốn đến trường cũng là điều không thể. Huống chi cậu cũng không phải thân tàn chí kiên, thành ra cứ dứt khoát nằm ườn ở nhà cả ngày, nhận lấy một mớ tin nhắn và năm gói đồ ăn bày tỏ tấm lòng lo lắng cho 'bệnh tình' của cậu. Một ngày quanh đi quẩn lại cứ như thế lặng lẽ trôi qua. [6]
[6] Thân tàn chí kiên (身残志坚): Thân thể khuyết tật nhưng ý chí kiên cường.
Đến khi buổi tối Hướng Hân trở về, Hướng Vinh rốt cuộc cũng có cơm để ăn. Nhưng mãi đến trước lúc ngủ, cậu mới nhận được tin nhắn của Chu Thiếu Xuyên.
【Tám giờ sáng mai, tôi đến đón cậu, chờ tôi.】
Tác giả có điều muốn nói:
Hướng Vinh: Ê, Tiểu Long Nam. Nói cậu đó, đừng giả vờ nữa, bây giờ 'mặt than' hết mốt rồi!
Chu Thiếu Xuyên: Vậy à, dù sao cũng không thành vấn đề. Vả lại, tôi là Tiểu Long Nam hay không còn phụ thuộc vào cậu có bằng lòng làm Quá Nhi của tôi hay không ~
Hướng Vinh: ... Tôi! Không muốn! Tôi chỉ bị gãy xương, tứ chi còn nguyên, tôi không muốn trở thành thiếu hiệp một tay...
Tác giả: Vậy à, để tôi ngẫm lại nhé ~~
Hết chương 12