Ngoài hành lang của sương phòng Cảnh Hoa Viện còn đặt mấy rương của hồi môn cần được sắp xếp. Sau khi của hồi môn được khiêng về từ Tạ phủ, tổ mẫu loay hoay xem xét một chút, bảo mấy rương này phải đợi Thẩm Tầm về tự mình dọn dẹp. Thẩm Tầm chỉ liếc một cái, lười động vào, chỉ lo tắm rửa rồi leo thẳng lên giường.
Dãy ngân hà tỏa sáng, đêm dài vô tận.
Thẩm Tầm tỉnh dậy khoác áo bước xuống giường, đẩy cửa sổ nhìn về phía Hoàng cung.
Không biết đêm nay dưới mái ngói xanh kính vàng kia xảy ra trận tranh phong thế nào? Cháy nhà ra mặt chuột, cũng không biết trong trận đối đầu này ai sẽ là người chiến thắng.
Nếu Tuyên Chiêu Đế thất bại cũng không sao, nàng còn một con bài lợi thế cuối cùng.
Chưa đến giờ Dần là Thẩm Tầm đã xếp xong hai gói y phục, dẫn ngựa lặng yên rời khỏi tòa nhà của Phủ Quốc Đại tướng quân.
Nàng ẩn mình trong bóng đêm ở góc đường cách cửa thành Tây không xa, dừng ngựa nhìn chăm chú vào cửa thành đóng chặt.
Chỉ chốc lát sau cửa thành mở ra, thêm một nén nhang nữa chợt có một người một ngựa phi nhanh trên con đường chính vắng lặng sâu thẳm. Tiếng vó ngựa từ xa tới gần, lại từ gần ra xa, giống như đang nện thật mạnh trong tim nàng.
Người trên lưng ngựa đeo một cây thương dài sau lưng, tua ngù đỏ rực thiêu đốt đôi mắt nàng trong màn đêm u ám, góc áo chàng tung bay, trong nháy mắt đã phóng ngựa lướt qua khe hở của hai phiến cửa thành dày nặng, nhanh như gió chạy đến vùng trời rộng mở ngoài cửa thành.
Tảng đá lớn đè trên ngực Thẩm Tầm rơi xuống đất.
Lần này Hoàng đế trẻ đã chiến thắng trong trận giao phong trực diện với Thái Hậu, cũng dần dần hiển lộ mũi nhọn mà trước đó luôn bị đè dưới bóng ma thật lớn. Tiêu Trực bảo vệ được Tạ Cẩn và hai vạn ám quân, tuy rằng cũng vì bồi dưỡng cánh chim cho chính mình, nhưng tóm lại Hoàng đế đã giao cho Tạ Cẩn một khoảng trời để chàng có thể tự do bay lượn.
Ánh rạng đông dần dần sáng lên, nước mắt Thẩm Tầm lại tràn mi lần nữa, từng giọt lăn theo gương mặt rơi xuống vạt áo.
Chạng vạng ngày hôm sau, Thẩm Tầm dẫn ngựa vào một tòa thành nhỏ ở Du Châu, tìm một khách điếm nghỉ chân trên con đường náo nhiệt nhất.
Đi ngang qua Du Châu không phải là tuyến đường nhanh nhất để đến Vọng Long Quan. Nàng cố ý chọn cách đi vòng về hướng Tây vì không muốn chạm mặt Tạ Cẩn trên đường.
Nàng sợ một khi gặp nhau, nàng sẽ không thể khống chế bản thân. Một thân một mình trải qua vạn dặm đường xá xa xôi, đây là thời điểm con người cảm thấy yếu ớt nhất, sẽ khó có thể tự khống chế mà muốn vơ lấy một chút ấm áp và an ủi, chống lại sự cô đơn thâm nhập tận xương tủy và tìm nơi nương tựa cho nội tâm đang lo sợ không yên, đặc biệt là thời gian này.
Dứt khoát tránh xa thì tốt hơn, tuyệt đối cắt đứt phần niệm tưởng.
Nàng ở chuồng ngựa khách điếm nhìn tiểu nhị cho ngựa uống nước và ăn cỏ khô, nhờ hắn lấy đến thùng nước sạch, tự rửa mặt chỉnh lại búi tóc bị gió thổi loạn rồi lên lầu hai của khách điếm.
Trong đại sảnh chen chúc chật chội không còn chỗ ngồi. Nhờ một khối bạc trắng không nhỏ mà tiểu nhị tìm riêng vị trí sát cửa sổ kê thêm một bàn cho nàng.
Thẩm Tầm gác trường đao vào góc bàn, gương mặt lạnh lẽo như sương, vì thế một người chiếm một bàn cũng không ai dám đến ngồi ghép. Bên ngoài hoàng hôn đã tàn, đèn mới lên rực rỡ, đường phố đông như trẩy hội. Cách đó không xa là con sông nhỏ có cây cầu hình vòm bắc ngang, trên cầu và hai bên bờ sông treo đèn màu sáng rực, tiếng cười nói rôm rả.
Lầu hai khách điếm đang có đàn ca, lúc này càng chật kín người. Tiếng tỳ bà réo rắt từ người ca nữ ngồi giữa sảnh đường, tiếng hát thánh thót du dương với khúc 'Trên thành nghe thổi sáo'.
Thẩm Tầm không ngờ ở một thành nhỏ như vậy mà cũng có thể chứng kiến cuộc sống náo nhiệt đến thế. Tuy còn thua xa so với kinh thành phồn hoa, nhưng trong một đêm tịch mịch thì với nàng mà nói cũng đã quá đủ rồi, thậm chí có chút vui vẻ bất ngờ.
"Tuyết sạch trời Hồ chăn ngựa về,
Trăng sáng trại quân nghe sáo Khương
Tự hỏi hoa mai rụng đâu thế?
Một đêm gió lộng khắp biên quan..."
Ca nữ lập lại lời ca lần nữa rồi tiếng ca dần dần kết thúc, dư âm vẫn còn văng vẳng bên tai như muốn quấn vòng quanh tim nàng. Thẩm Tầm hơi mỉm cười, cúi đầu uống ngụm rượu.
Mùi rượu ngọt thanh, vào miệng tạo cảm giác ấm áp nhàn nhạt, Thẩm Tầm cởi áo khoác vắt qua lưng ghế, chống tay lên má nghe ca nữ tiếp tục hát khúc 'Xuân sơn tân vũ' vui tươi.
Nàng chợt nhớ tới bức họa Xuân Sơn Mục Vũ trong thư phòng Tạ Cẩn, cũng nhớ tới bài thơ năm chữ của chàng:
"Sương mù ẩm tàng cây
Lá xanh thêu hòa bình
Một năm tươi tốt đến
Cùng mưa ngắm núi xuân"
Có lẽ sang năm xuân về hoa nở, biên quan có thể yên bình một lần. Chỉ là biên cương khắc khổ bao nhiêu năm dưới gió sương mưa tuyết, không biết có thể mơ về một mùa xuân tươi đẹp, chỉ sợ đẩy cửa ra là giấc mộng cũng bay xa.
Thẩm Tầm dự tính nghỉ lại đây một hai canh giờ, hưởng thụ một chút ấm áp rồi tiếp tục lên đường, bởi vậy nàng chậm rãi rót rượu nhưng vẫn không uống nhiều.
Trong chính sảnh có rất nhiều người đến để thưởng thức tiếng hát của ca nữ, nhưng ca nữ hát xong khúc Xuân sơn tân vũ là chấm dứt, bởi vậy người cũng từ từ tản đi. Ánh mắt Thẩm Tầm quét quanh sảnh đường đang vắng dần, chợt thấy cửa sổ phía Tây đối diện cũng có một người chiếm chiếc bàn đơn độc giống nàng, trường thương tựa vào góc bàn, trên bàn chỉ bày một bầu rượu và một chén rượu.
Ngón tay thon dài vuốt ve mép chén rượu, người lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ, dường như tất cả sự ồn ào náo nhiệt bên ngoài đều không ảnh hưởng đến chàng. Chàng mặc trường bào xanh đen càng làm nổi bật sắc mặt tái nhợt toát ra vẻ u lãnh, bóng dáng tịch liêu giữa khung cảnh nhộn nhịp. Nàng cảm thấy trước mắt mình như xuất hiện ảo ảnh.
Thẩm Tầm lẳng lặng nhìn chằm chằm một lúc lâu, nở nụ cười.
Ồ, hóa ra anh chàng cũng có cùng suy nghĩ với mình!
Nàng không muốn trên đường đụng phải chàng, chàng cũng không muốn giống vậy, cho nên không hẹn mà cùng đi đường vòng, rồi trời xui đất khiến lại trùng phùng trong tòa thành nhỏ bé xa lạ này.
Nếu đã như thế thì chẳng cần trốn làm gì. Nàng cầm áo khoác vắt trên lưng ghế, đứng dậy nhấc lên trường đao.
"Cùng là khách qua đường, không biết có thể xài chung một bàn?"
Giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, thân thể Tạ Cẩn cứng đờ. Ngay lúc quay đầu lại trong mắt vẫn còn mang hoài nghi, trong lòng cứ ngỡ mình nhớ nhung xằng bậy nhiều quá nên hoa mắt, anh hoảng hốt cau mày.
Thẩm Tầm tựa trường đao vào góc tường, áo khoác vắt lên lưng ghế đối diện anh, quay về bàn mình lấy bầu rượu chén rượu và đĩa đồ nhắm đem qua.
Ánh mắt Tạ Cẩn dừng trên áo choàng của nàng, là chiếc áo choàng đỏ nâu viền lông anh chưa từng thấy qua. Hóa ra đây không phải là ảo ảnh, hóa ra... nàng cũng đi con đường này.
Anh nhịn không được cười khổ, oan gia ngõ hẹp không thể tránh, chẳng biết vừa rồi khi vừa ngoái đầu nhìn lại có bị nàng thấy được cảm xúc trong mắt không kịp thu hồi?
Thôi kệ, nàng vốn vô cùng thông minh, sao lại nhìn không ra? Huống chi ở trong thành nhỏ nhộn nhịp này, giữa vạn trượng hồng trần mà cũng có thể tương ngộ, mặc kệ buông thả một hồi cũng không thành vấn đề.
Nàng bưng đĩa thức ăn và bầu rượu, đầu ngón tay kẹp chén rượu xuyên qua đám người mà tới, liếc nhìn ánh mắt chuyên chú long lanh như sóng nước không hề che giấu của chàng.
Nàng cúi đầu né tránh tia nhìn chăm chú, ngồi xuống rót cho chính mình chén rượu.
"Có câu 'Xuất hành phía Tây thì không gặp cố nhân', xem ra vận khí của ta rất tốt, ở nơi hẻo lánh cũng có thể gặp người cũ." Nàng cười nói, giơ lên chén rượu: "Hôm nay chính là ngày hai mươi bốn Tiểu Tuyết đấy!"
Tạ Cẩn hơi mỉm cười, chạm chén với nàng.
Thẩm Tầm ngửa đầu uống cạn, quay mặt nhìn ra cửa sổ. Bên ngoài nước biếc cầu đỏ mười dặm thái bình, đèn lồng rực rỡ khiến cảnh mùa đông thêm ấm áp. Chỉ là, dù náo nhiệt đến cỡ nào cũng không "nhiệt" bằng ánh mắt đang bao phủ trên người nàng.
"Chàng nhìn ta chằm chằm làm chi?" Thẩm Tầm sờ sờ gò má: "Bộ mặt ta có khắc hoa sao?"
Tạ Cẩn hơi dời ánh mắt, hồi lâu mới hỏi: "Nàng hận ta không?"
Thẩm Tầm không đáp, hỏi lại: "Vậy chàng hận ta không?"
Tạ Cẩn không nói gì, nàng vói lấy bầu rượu trên bàn, vừa lúc anh cũng thò tay tới. Khoảng khắc đầu ngón tay chạm nhau, Tạ Cẩn như bị bỏng, gấp rút thu tay lại.
Thẩm Tầm dừng một chút, chậm rãi rót đầy hai chén rượu. Màn đàn ca đã giải tán, đại sảnh dần dần vắng lặng nhưng hội chợ đêm trên đường phố lại tưng bừng đến tột cùng, chỉ là cảnh phồn hoa ồn ào náo động như thế nào thì tới một lúc nào đó cũng phải tan đi mà thôi.
"Lần đầu tiên chúng ta bình tâm tĩnh khí ngồi uống rượu như vậy," nàng mỉm cười tùy ý tìm một đề tài, "Chàng còn nhớ là khi nào không?"
"Năm Hồng Vũ thứ hai mươi ba, là năm nàng cập kê." Giọng trầm thấp của Tạ Cẩn vang lên, tựa như tẩm vài tia hoài niệm.
Thẩm Tầm sửng sốt, chén rượu đưa đến bên môi chựng lại: "Chàng nhớ rõ ràng?"
Tạ Cẩn nhấp một ngụm rượu rồi buông chén: "Nàng hứa với ta sau này không hề động thủ nữa, mỗi người uống ba chén rượu lập thệ."
Thẩm Tầm mỉm cười, nghe chàng kể tiếp: "Ta uống xong ba chén thì không uống nữa nhưng nàng lại không ngừng, uống say bí tỷ đến mức mẫu thân nàng phải cõng trở về. Sau đó cụ Thẩm gặp ta còn mắng cho một trận."
Nàng cười ngặt nghẽo, đôi mắt cong cong như vầng trăng non, bên trong cất giấu vì sao lấp lánh, cứ nhấp nháy khiến tim anh rối loạn.
"Khó trách chàng nhớ rõ ràng." Nàng bỡn cợt hỏi: "Để ta thử chàng xem nào, tổng cộng chúng ta đối ẩm mấy lần? Chàng nhớ rõ không?"
Tạ Cẩn thở dài: "Tửu lượng của ta không cao, số lần đối ẩm không nhiều, sao có thể không nhớ? Lần đầu tiên là năm Hồng Vũ hai mươi ba, lần thứ hai là năm Hồng Vũ hai mươi lăm, khi nàng tiếp quản Tây Cảnh Quân..."
Chàng vừa nhìn chăm chú vào chén rượu gạo vừa chậm rãi nói, chuyện năm xưa liệt kê rõ ràng, đêm lạnh rượu gạo cũng chậm rãi trở nên ấm áp. Nàng lẳng lặng nghe, vẻ mặt nhu hòa nhìn ngoài cửa sổ, mặt mày dãn ra mang theo vài phần lưu luyến.
"... Lần cuối cùng là trước đó không lâu, trong khu vực săn bắn núi Thanh Hà..." Anh chàng nói đến chỗ này, hai người đều không thể tránh được cùng hồi tưởng đến một đêm hết sức nóng bỏng phong lưu. Sắc đỏ ập tới trên gương mặt nàng, lén liếc về phía chàng nhìn trộm, vừa lúc chàng cũng đang ngắm nàng, ánh mắt vừa chạm là tách ra liền, nhịp tim lập tức rối loạn.
"Đúng rồi, hình như còn một lần nữa chưa tính được..." Tạ Cẩn mỉm cười đầy ẩn ý, nụ cười đọng lại bên môi, đón ánh mắt dò hỏi của nàng không nói ra lời.
Nháy mắt nàng đã hiểu ra, chính là đêm động phòng hoa chúc, vốn nên có một hồi đối ẩm nhưng cuối cùng rượu giao bôi vẫn không uống.
Hóa ra đề tài nào cũng cất giấu bẫy rập, nếu nói thêm gì nữa thì bữa đối ẩm này sợ là không thể uống nữa.
Dù gì cũng đến lúc phải lên đường rồi, nàng nghĩ, thừa dịp chợ đêm còn chưa tan, thân thể đã ấm áp, buổi gặp mặt ngoài ý liệu cùng đối ẩm này đã đủ chống đỡ quãng đường còn lại.