Edited by Bà Còm in Wattpad Hơn mười ngày tuyết đổ liên tiếp rốt cuộc ngừng rồi. Thẩm Tầm đi một chuyến dọc theo dãy núi Kỵ Long khảo sát tình hình, đến Kỵ Long Ao gặp Cố Trường Tư và Chu Trầm thương nghị vài vấn đề. Trên đường về trời xanh mây trắng, trận tuyết lớn rửa sạch khắp nơi khiến không khí trở nên trong lành. Băng tuyết tan nhẹ, gió núi lướt qua, núi đồi phủ đầy tuyết trắng ào ạt tan chảy dưới ánh mặt trời, hóa thành hơi nước tràn ngập núi rừng.
Nửa đường Thẩm Tầm nhận được tin Tạ Cẩn đã đến Bắc cảnh hai ngày trước, nàng vội vã vung roi thúc ngựa dẫn đầu phóng vào đại doanh Vọng Long Quan. Nàng nhảy xuống ngựa, hất roi cuốn lại rồi bước nhanh vào lều chỉ huy.
"Tạ Cẩn, ta nghe nói chàng ra kinh nhưng nửa đường lại lộn trở về, xảy ra chuyện gì thế? Ta còn nghe nói thằng nhóc Tạ Tư cũng tới -- --" Giọng nàng trong trẻo, nói liên thanh. Nàng đặt trường đao trong tay vào kệ vũ khí bên cạnh mành trướng, vừa ngẩng đầu mới phát hiện Thôi Yến và vài tướng lãnh đang ngồi trong lều, nét mặt mỗi người đều quái dị. Lý Phúc có vẻ bất an nhìn về phía nàng, môi mấp máy, sau một lúc lâu chỉ rặn ra được câu chào: "Thẩm tướng quân."
Tạ Cẩn ngồi trước bàn lúc này mới ngẩng đầu, chỉ liếc mắt một cái đã khiến nàng sững người tại chỗ.
Chàng không mặc áo giáp, chỉ mặc một áo dài xanh đen, bên ngoài khoác áo choàng cùng màu, vẻ mặt đạm mạc ánh mắt lạnh băng, nhìn nàng giống như một người xa lạ.
Đã rất rất lâu nàng không nhìn thấy loại biểu cảm này trên mặt Tạ Cẩn.
Tim Thẩm Tầm chùng xuống, nàng cởi mũ giáp bạc tiến lên vài bước hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"
Tạ Cẩn và Thôi Yến nhìn nhau, anh không trả lời chỉ quay sang bảo các tướng lãnh: "Sự tình đều dặn dò xong rồi, mọi người ra ngoài trước. Sau này hết thảy hãy dựa theo phân phó của ta mà làm."
Thôi Yến đi ra sau cùng, còn cẩn thận thả mành trướng xuống che kín mít.
Trong lòng Thẩm Tầm như bị một tảng đá lớn đè nặng, cảm thấy không khí trong trướng đặc sệt đến mức khiến người hít thở không thông. Nàng hít sâu một hơi, nhìn chằm chằm Tạ Cẩn hỏi: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì?"
Tạ Cẩn vẫn không nhìn nàng, chậm rãi lấy ra một phong thư từ trong lòng ngực, đứng dậy tiến lại đưa cho nàng. Lúc này ánh mắt chàng mới lướt qua mặt nàng, chỉ trong chớp mắt là dời đi ngay, người cũng lui về phía sau vài bước, bình tĩnh nói: "Công văn này yêu cầu Thẩm tướng quân ký tên."
Thẩm Tầm mở phong thư, vừa nhìn một cái lập tức cảm giác như bị sét đánh giữa trời quang, trong nháy mắt cả người mềm nhũn không đứng vững, vội vươn tay chộp lấy lưng ghế để ổn định thân hình.
Lần thứ hai ánh mắt Tạ Cẩn nhìn về phía nàng, trong gian lều yên tĩnh không một tiếng động, ánh mắt anh chợt lóe lên sự thân thiết thống khổ và giãy giụa rồi tắt ngay, ngón tay giấu trong ống tay áo giật giật, lặng lẽ siết chặt thành nắm đấm.
Tóc tai nàng hỗn độn, gương mặt mang theo vẻ phong sương vì đi đường trắng đêm, dưới mắt còn quầng thâm nhàn nhạt. Mành trướng đã rũ xuống, nhưng bức màn cuốn sau lưng nàng đã để ánh nắng hòa cùng ánh tuyết len vào rọi hình bóng nàng dưới chân anh.
Trong lòng Thẩm Tầm trống rỗng, suy nghĩ bất giác bay đến ngày thành hôn.
Khi đó nàng vội vội vàng vàng chạy về nhà, chẳng còn thì giờ cẩn thận băng bó vết thương trên đùi, hoảng loạn thay áo cưới. Tuy vẫn còn hoang mang chưa biết tương lai sẽ đi về đâu, nhưng trong sự hồi hộp thấp thỏm đấy lại hàm chứa nỗi vui sướng và chờ mong.
Khi đó nàng chưa bao giờ nghĩ tới, đoạn nhân duyên với chàng sẽ kết thúc nhanh như vậy.
Tất cả những ân ái triền miên trước đó bỗng như phù dung sớm nở tối tàn, không chỉ là trăng trong nước mà còn như một trò đùa.
"... Chàng muốn ly hôn với ta?" Khóe môi Thẩm Tầm run rẩy, giọng nói khàn khàn, năm ngón tay trắng bệch siết chặt thư phóng thê Tạ Cẩn đã ký: "Vì lý do gì?"
Tạ Cẩn rũ mắt, dời đi vài bước, đôi chân thoát ra khỏi bóng nàng trên mặt đất, giọng điệu đều đều không gợn sóng: "Không lâu Thẩm tướng quân sẽ biết lý do. Mời ký tên đi, thời gian không nhiều lắm."
Thẩm Tầm tiến lên vài bước, ném tờ thư phóng thê vào mặt chàng ta, phẫn nộ quát: "Cho ta một lý do!"
Khóe mắt Tạ Cẩn hơi run rẩy, trầm mặc chộp giữ tờ giấy đang bay bay, đặt lên bàn lấy chặn giấy đè lại.
Anh ổn định cảm xúc xoay người đối diện với nàng: "Tôi chỉ có hai ngày tới đây sắp xếp một chút. Thánh chỉ và lệnh áp giải của triều đình sẽ đến thật mau -- -- Thẩm tướng quân, duyên phận hai chúng ta kết thúc tại đây. Cô hãy ký tên đi! Sau khi cô ký tên mới có thể được thứ mà cô mong muốn."
"Thánh chỉ và lệnh áp giải gì thế? Thứ ta mong muốn là gì?" Trong lòng Thẩm Tầm dâng trào dự cảm bất tường, tận lực ổn định tâm tư, giương mắt nhìn thẳng chàng.
Lúc này Tạ Cẩn lại không tránh né ánh mắt nàng, hai người lẳng lặng đối diện, gần trong gang tấc nhưng lại cách núi ngăn sông.
Ánh mắt Tạ Cẩn như núi tuyết đóng băng ở Bắc cảnh, bao phủ mặt nàng, mang đến cái rét thấu xương, trong lòng Thẩm Tầm dần dần tuyệt vọng.
"Chàng thật muốn như thế?" Nàng hỏi.
Tạ Cẩn không dời ánh mắt: "Đúng vậy."
"Không còn bất kỳ đường nào để cứu vãn?" Nàng hỏi lại.
Ánh mắt chàng vẫn chưa rời: "Đúng vậy."
Thẩm Tầm không nói gì nữa, cầm lấy cây bút trên bàn chấm đẫm mực rồi nhanh chóng viết xuống tên mình.
"Như chàng mong muốn!" Nàng ném bút, không nhìn Tạ Cẩn xoay người đi nhanh ra khỏi lều.
Tạ Cẩn nhìn chăm chú vào hai chữ "Thẩm Tầm" ướt nhẹp trên tờ giấy, thân hình run nhẹ, cả người như bị rút hết sức lực, ngón tay khẽ run mò mẫm nắm lấy tay vịn ghế dựa suy sụp ngồi xuống, ánh mắt đăm đăm tập trung một chỗ, thật lâu chưa từng dời đi.
Thẩm Tầm ra khỏi lều chỉ huy, ánh nắng chói chang chiếu xuống lớp tuyết chưa tan trong doanh địa bắn ra những tia phản xạ nhức mắt. Xung quanh nàng đều là một mảnh trắng xoá chói lọi khiến nàng cảm thấy như bừng tỉnh giấc mộng, một loại cảm giác cực kỳ viễn vông.
Tim nàng đau quá, giống như có người cầm dao cùn cứa qua cứa lại khiến máu tươi dần dần tuôn ra, trào lên cổ họng không cách gì áp chế được.
Thẩm Tầm tháo xuống khăn quàng quanh cổ, cúi đầu, một búng máu phun trong khăn quàng. Nàng vo khăn thành nùi vứt xuống đất, sau đó ngẩng đầu ưỡn ngực bước về lều của mình.
Nàng ngồi thẳng tắp trong lều không biết qua bao lâu, hình như có người tiến vào xin chỉ thị quân vụ. Nàng ổn định tâm thần ứng đối, rồi lại ngồi ngây ngốc cho tới khi ánh nắng di chuyển về phía Tây. Hoàng hôn bắt đầu buông xuống thì Khương Minh tiến vào, nói Tạ Cẩn mời nàng đến lều chỉ huy.
Thẩm Tầm sửa lại mái tóc, gật đầu nói: "Ngươi ra ngoài trước, ta thay áo giáp xong sẽ ra."
Khương Minh không nói gì, ánh mắt lướt qua hộp đồ ăn vẫn chưa được động đến trên bàn, vén mành ra ngoài.
Thẩm Tầm thay đổi một thân áo giáp lá liễu, cột tóc lại cho gọn gàng, ra khỏi doanh trướng đi về phía lều chỉ huy.
Mới đi vài bước thì chân nàng đã chựng lại.
Một mảnh người đông nghìn nghịt quỳ trước lều chỉ huy, Tạ Cẩn quỳ dẫn đầu. Tên nội thị cung đình cõng bóng chiều tà đứng lặng yên, phần đuôi của cây phất trần trong tay bị gió thổi bay phất phơ, nhìn như tơ liễu lay động trong gió dưới ánh hoàng hôn.
Tên nội thị thấy nàng, cười nói the thé: "Ôi chao, chỉ còn chờ Thẩm tướng quân mà thôi!"
Đôi chân Thẩm Tầm nặng nề, lê từng bước một đi tới, mỗi một bước đều như dùng hết sức lực toàn thân.
Nội thị đợi nàng quỳ xuống, lấy một quyển trục trong tay áo mở ra, nhìn thoáng qua mọi người chung quanh, ho nhẹ một tiếng rồi chậm rãi ngâm nga: "Phụng thiên thừa vận Hoàng đế chiếu viết: Thống soái Bắc Cảnh Quân, Hoài Hóa Đại tướng quân Tạ Cẩn, coi thường triều đình và quy định của Binh Bộ tự ý chiêu mộ ám binh. Hiện tại triệt hồi chức vụ thống soái Bắc Cảnh Quân, phế bỏ danh hiệu Hoài Hóa Đại tướng quân và Uy Viễn Hầu Thế tử, tức khắc áp giải hồi kinh, nhốt vào đại lao Hình Bộ chờ thẩm vấn. Tất cả quân vụ của Bắc Cảnh Quân giao cho Phủ Quốc Đại tướng quân Thẩm Tầm toàn quyền xử lý -- -- Khâm thử!"
Nội thị tuyên đọc xong, trong doanh địa một mảnh an tĩnh. Khoảng khắc này chỉ nghe tiếng gió gào thét và tiếng mành doanh trướng bị gió đập phầm phập.
Tay Thẩm Tầm chặt chẽ túm lấy góc áo giáp.
"Thảo dân Tạ Cẩn tuân chỉ -- --" Giọng Tạ Cẩn quỳ bên cạnh nàng vững vàng vang lên, hai tay giơ lên cao tiếp nhận thánh chỉ.
Các tướng lãnh sau lưng Tạ Cẩn tuy trước đó đã được thông báo, nhưng lúc này vẫn không khỏi xúc động phẫn nộ ra tiếng. Nghe phía sau xôn xao, Tạ Cẩn thấp giọng quát: "Đã quên ta dặn dò thế nào sao?"
Mọi người an tĩnh lại, đồng loạt trầm mặc đứng lên. Hoàng hôn hạ xuống sau dãy núi, trời đất biến thành một mảnh mênh mông u ám.
Nội thị đảo qua phất trần trong tay, cười nhắc: "Tạ Cẩn, đã tiếp chỉ rồi còn không mau giao soái ấn hổ phù của Bắc Cảnh Quân cho Thẩm tướng quân?"
Tạ Cẩn đáp: "Phải."
Anh đứng dậy trở về doanh trướng, thực mau ra tới, đón nhận ánh mắt Thẩm Tầm, dâng lên khay đựng soái ấn và binh phù trầm giọng nói: "Thẩm tướng quân -- --"
Cả người Thẩm Tầm lạnh lẽo, chỉ nhìn chăm chăm vào đôi mắt Tạ Cẩn.
Trong mắt chàng trầm tĩnh như hồ sâu, nhìn không thấy đáy, cũng không gợn sóng.
Nàng dời ánh mắt, thấy người chung quanh đều trợn mắt giận dữ nhìn mình. Thôi Yến thì biểu cảm phức tạp, ngoại trừ phẫn nộ còn có sự mỉa mai và bất lực thật sâu.
Nội thị thúc giục: "Thẩm tướng quân, thời gian không còn sớm, nhà ta còn vội vàng hồi kinh bẩm báo Hoàng Thượng. Sau này gánh nặng của Bắc Cảnh Quân sẽ hoàn toàn đặt trên người ngài, Thái Hậu và Hoàng Thượng cho ngài kỳ vọng cao, ngài đừng làm mọi người thất vọng!"
Thẩm Tầm cúi đầu, nhìn soái ấn và hổ phù trong khay, bàn tay buông thõng bên người siết chặt rồi lại thả ra.
"Trọng tội như vậy không có khả năng không liên lụy Tạ gia, những người khác đâu?" Nàng thấp giọng hỏi.
Tạ Cẩn cũng thấp giọng đáp: "Sau khi biết ta chạy về kinh thành làm một giao dịch với Hoàng Thượng, tất cả tội danh một mình ta gánh vác, những người khác không việc gì."
"Giao dịch thế nào? Sao lại làm được?" Thẩm Tầm hỏi tiếp.
Tạ Cẩn không đáp, nhích lên trước nửa bước, cao giọng nói: "Thẩm tướng quân mau tiếp nhận, chẳng lẽ muốn tôi quỳ xuống?"
Thẩm Tầm bỗng nhiên ngẩng đầu, đón ánh mắt chàng, chậm rãi vươn tay cầm lấy soái ấn và binh phù như nặng ngàn cân.
Tạ Cẩn tức khắc buông tay, khay rớt xuống đất bùn không một tiếng động. Anh lui về phía sau hai bước, xoay người đi ngay.