Edited by Bà Còm in Wattpad Source from Vespertine & HanlacBuổi tiệc vui vẻ vẫn tiếp tục, khi bầu rượu thấy đáy thì cung nhân đứng hầu một bên sẽ tiến lên đổi bầu rượu mới.
"Còn uống nữa à?" Một tay Thẩm Tầm móc quai cầm của bầu rượu, tay kia úp chén xuống, nhìn Tạ Cẩn nói: "Tửu lượng của chàng không tốt."
Gương mặt Tạ Cẩn đã nhiễm một màu đỏ nhạt, ánh mắt chói sáng diễm tình, khẽ cười đáp: "Ta chạy một đoạn đường dài như vậy, dĩ nhiên không phải chỉ tới uống rượu."
Thẩm Tầm không nói gì, bị ánh mắt chàng thiêu đốt khiến cả người nóng lên. Nàng bất giác vươn tay, đặt ngón tay lên miếng giáp da bảo vệ khuỷu tay chàng từ từ bò lên, vuốt ve vòng quanh cơ bắp cánh tay cách lớp vải lụa đen tuyền.
Tạ Cẩn cúi đầu nhìn ngón tay nàng: "Sơn móng tay khi nào thế?"
Thẩm Tầm chống một tay lên bàn nâng má, một bàn tay vẫn vỗ về bắp tay chàng: "Không chỉ móng tay, móng chân cũng sơn luôn... Chàng muốn xem không?"
Ánh mắt Tạ Cẩn sáng quắc, nốc hết ngụm rượu dư lại trong chén, thấp giọng nói: "Nàng ở sân viện nào, dẫn ta đến đó."
Thẩm Tầm "Ừ" một tiếng, đứng bật dậy đi nhanh về hướng hành cung.
Tạ Cẩn đuổi theo, một tay túm lấy bàn tay trái của nàng nắm trong lòng bàn tay.
Hai người tay trong tay về lại nhã uyển, cửa viện vừa khép lại thì Tạ Cẩn đã cúi người hôn nàng.
Thẩm Tầm quàng tay lên vai chàng, cách lớp y phục mỏng, nàng có thể rõ ràng cảm giác được dục vọng nam tính khẩn trương phập phồng. Tạ tướng quân hơi có chút men say, lúc này cả người như ngọn lửa hừng hực, gắt gao siết chặt nàng vào lòng, môi lưỡi tiến công vừa vội vàng vừa mãnh liệt. Giống như chê nàng đáp lại không đủ nhiệt liệt, anh chàng rời khỏi miệng nàng, nhẹ nhàng cắn một cái trên khóe môi nàng.
Thẩm Tầm "Ui da" một tiếng, đang muốn oán trách thì Tạ Cẩn đã nâng mông nàng bế người lên, trực tiếp ép lưng nàng vào cửa, đôi chân dài chen vào giữa hai chân nàng, môi lấp kín môi lần thứ hai, đầu lưỡi chui vào khoang miệng khuấy động không thôi.
Quanh thân Thẩm Tầm cũng bốc lửa hừng hực, choáng váng kéo tóc chàng. Tạ Cẩn không cài mũ chụp, tóc mượt như tơ cột đuôi ngựa rũ xuống trước ngực, bị nàng giựt một cái hơi ăn đau. Anh chàng bèn thuận thế rời môi nàng, nghiêng đầu cắn vành tai nàng, lực đạo không nặng, chỉ giống như dùng răng nhẹ nhàng vuốt ve. Đôi tay cũng sờ soạng sau lưng nàng, cởi bỏ đai lưng vướng víu.
Tai Thẩm Tầm bị chàng vừa cắn vừa nhấm nháp, nhột chịu không nổi, cảm giác tê ngứa bén nhọn run rẩy từ bên tai chạy thẳng xuống ngực rồi xuống bụng dưới.
"Chàng uống say rồi à? Sao lại cắn ta?" Thẩm Tầm đẩy Tạ Cẩn.
Anh bật cười, hôn dọc theo phần cổ sau tai nàng một đường đi thẳng xuống, trực tiếp cắn mở cổ áo hôn lên xương quai xanh nàng.
Thẩm Tầm bị ép ngưỡng cổ, tùy ý chàng vừa hôn vừa cắn công chiếm da thịt phần cổ của nàng, mãi đến khi nụ hôn triền miên nóng bỏng chạy dọc theo xương quai xanh xuống đường rãnh giữa hai bầu ngực, sắp đến chỗ mấu chốt thì nàng lại bóp bờ vai của chàng đẩy ra.
Tạ Cẩn thở hổn hển, ngẩng đầu nghi hoặc nhìn nàng, thanh âm nhiễm tình dục trầm thấp quyến rũ làm người tim đập nhanh: "... A Tầm?"
"Ta còn có việc phải đi phân phó một chút." Thẩm Tầm vuốt ve gương mặt chàng: "Ngoan, tắm rửa xong chờ ta chỗ này, ta sẽ quay lại rất nhanh."
Tạ Cẩn bật cười, lưu luyến không muốn buông tha mỹ thực đã dâng đến miệng, cách lớp lụa mỏng cắn đầu ngực nàng vài cái, cắn đến mức cả người nàng run rẩy mới buông ra, cười nói: "Vậy nàng đi mau, ta chờ nàng."
Thẩm Tầm túm lấy cổ áo Tạ Cẩn kéo tới, hung hăng hôn một cái lên môi chàng: "Không được lục lọi đồ vật trong phòng."
Nàng sửa sang lại y phục, ra khỏi nhã uyển đi tìm Chu Trầm.
Hành cung có chỗ ở riêng chuẩn bị cho thị vệ, Chu Trầm thấy Tạ Cẩn tới, thực yên tâm thu dọn đồ đạc chuyển qua. Thẩm Tầm tìm cô nàng thương nghị vài câu.
Chu Trầm do dự: "Đêm nay Tạ tướng quân đã tới, có lẽ sẽ không có chuyện gì. Chi bằng thừa dịp đêm khuya em chạy về trước, nếu hôm qua Tây Lương phát ra tin tức gì thì kịp thời thu hồi."
"Tuy nói nên đề phòng sớm còn hơn muộn, nhưng không cần gấp như vậy. Sáng sớm ngày mai xuất phát cũng được, an toàn quan trọng hơn." Thẩm Tầm dứt lời, phân phó thêm: "Ngày mai trời vừa hửng sáng em cứ đi trước. Ta cảm thấy vài ngày nay Khương Minh có điểm gì đó không thích hợp, có lẽ xảy ra chuyện gì hắn không tiện nói với ta. Em hãy thừa dịp không có ta đi theo hắn tâm sự."
"Vâng," Chu Trầm gật đầu: "Em cũng có cảm giác như vậy."
Giao việc xong, Thẩm Tầm quay lại nhã uyển, trên đường đụng phải Công chúa Hoa Anh.
"Ta mới đến gian tiểu viện của muội," Công chúa Hoa Anh cười nháy mắt: "Đã nói sẽ chuẩn bị phần thưởng cho muội, đưa đến tận nơi rồi nhé!"
Thẩm Tầm quay người, đưa tiễn Công chúa Hoa Anh một đoạn.
"A Toàn, xin lỗi tỷ!" Nàng thản nhiên nói với Công chúa: "Trước đó có nhiều hiểu lầm."
A Toàn là nhũ danh của Công chúa Hoa Anh. Vào lúc này, gió lạnh như băng luân chuyển trong bầu trời đêm, Công chúa Hoa Anh đứng dưới tàn cây, hơi co rúm người khép chặt áo choàng.
"A Tầm," Hoa Anh thở dài, "Không nói gạt muội, Thái Hậu thật có ý như vậy, ta cũng không thể cãi lời. Nghĩ tới nghĩ lui, ta đành dùng cách này ám chỉ cho hai người. Nếu Tạ tướng quân thật sự khẩn trương vì muội, khẳng định sẽ phi ngựa suốt đêm tới đây. Anh ta đã tới thì Thái Hậu cũng khó có ý kiến gì."
Thẩm Tầm không lên tiếng, hồi lâu thở dài nhẹ nhàng.
Ánh mắt Công chúa Hoa Anh dừng trên một đám cúc vàng dưới một tòa thạch đình nho nhỏ, bên cạnh còn có mấy cây hoa hải đường và ngọc trâm, xem như là mảng sắc hương cuối cùng trước khi mùa đông kéo tới.
"Khi còn nhỏ hai ta chơi thân như thế, sau khi muội đi Tây cảnh, chúng ta cũng ít gặp mặt. Tuy nói có chút xa lạ, nhưng trong lòng muội nghĩ cái gì thì ta vẫn đại khái biết được."
Công chúa Hoa Anh cười bỡn cợt, ánh mắt quay lại: "Đêm Trung thu ba năm trước, muội làm chuyện tốt gì đừng cho rằng ta không biết. Vốn dĩ kêu muội tới cùng chúng ta thả đèn hoa sen, đợi nửa ngày muội không tới với lý do nửa đường bị Thái Hậu kêu về. Thả đèn hoa sen xong ta đi Khôn Ninh Cung tìm muội, nửa đường gặp muội ra khỏi cửa sau của điện Tứ Vũ, son môi phấn mặt đều lem hết, còn hoang mang rối loạn đụng đổ chén rượu trong tay ta, đáng tiếc cho chiếc váy xinh đẹp... Sau đó ta nghe ngóng mới biết người trong điện là Tạ tướng quân. Sao nào, muội có dám nhận không?"
Thẩm Tầm khoanh tay cười nói: "Có gì mà không dám nhận?"
Công chúa Hoa Anh vỗ tay cười: "Tốt, lần này đã nắm chắc rồi đúng không?"
Sau khi trêu ghẹo vài câu, Công chúa bỗng cảm khái: "Khi đó lòng ta rất tiếc nuối cho hai người, Tây cảnh và Bắc cảnh thật vất vả mới tách ra, hai người một chưởng quản Tây Cảnh Quân một chưởng quản Bắc Cảnh Quân, sợ là vĩnh viễn không có cơ hội ở bên nhau... Thế mà thật không ngờ núi không chuyển nhưng dòng nước lưu chuyển, Thái Hậu đột nhiên nổi lên tâm tư tác hợp hai người. Bỏ qua mục đích của Thái Hậu là gì, hai người rốt cuộc được ở bên nhau."
Công chúa Hoa Anh vừa nói vừa nắm lấy tay trái của Thẩm Tầm.
"Mặc kệ trong lòng Thái Hậu nghĩ thế nào, ta thật vui mừng cho muội." Hoa Anh mỉm cười: "Cũng hy vọng tương lai muội sẽ sống với Tạ Cẩn thật hạnh phúc, không nên giống ta."
Công chúa Hoa Anh và Phò mã liên hôn vì chính trị, vốn không có chút tình cảm nào. Sau khi thành hôn hai người họ trường kỳ không hợp, ai chơi theo ý người nấy, ở trong triều cũng không phải chuyện gì bí mật.
Thẩm Tầm bỗng không biết nói gì cho đúng, chỉ nắm chặt tay Công chúa. Hai người im lặng hồi lâu, Công chúa Hoa Anh siết chặt ngón tay nàng rồi buông tay, nháy mắt cười nghịch ngợm: "Muội mau trở về thôi, quà ta đưa tới nhớ phải dùng đấy nhé!"
Thẩm Tầm cười mắng: "Hơn phân nửa không phải thứ tốt gì."
"Tốt hay không phải dùng mới biết." Công chúa Hoa Anh bước đi vài bước, quay đầu lại ném cho Thẩm Tầm ánh mắt kiều mị: "Dùng tốt thì nhớ rõ phải cảm tạ ta!"
Thẩm Tầm đứng yên tại chỗ một hồi lâu, thấy Công chúa Hoa Anh đi xa mới quay trở về nhã uyển. Mời vào ủng hộ nhà bà còm ở wattpad.
Tạ Cẩn đã tắm gội xong, khoác tấm áo vạt thẳng màu nguyệt bạch, thắt lưng cột lỏng lẻo, cổ áo hơi mở lộ phần da thịt còn loáng hơi nước, bên trong không mặc trung y. Anh chàng ngồi trên ghế trước bàn, cửa sổ mở toang, gió đêm thổi vào khiến tấm áo to rộng mỏng manh dán sát vào người, loáng thoáng phác họa đường cong mạnh mẽ uyển chuyển của thân thể dưới lớp y phục.
So với tấm áo bào đen tuyền làm nổi bật vóc dáng uy lẫm anh lãng vừa rồi, lúc này Tạ tướng quân nhìn tươi mát mang theo vài phần dụ dỗ khiêu khích một cách vô thức, như tuyết trắng thuần tịnh không tì vết trên đỉnh núi lửa, chôn giấu sức nóng cuồng nhiệt sâu tận bên trong. Đặc biệt là những ngón tay thon dài của chàng đang mân mê một thứ, mày hơi nhíu lại, vẻ mặt chuyên chú suy tư ngắm món đồ làm người tai đỏ tim đập loạn.
Nghe tiếng động, anh chàng giương mắt nhìn sang: "Đã về rồi?"
Thẩm Tầm đến gần, lấy món đồ trên tay chàng ta vứt sang một bên: "Không phải đã dặn chàng không lục lọi đồ trong phòng sao?"
"Ta không lục lọi," Tạ Cẩn rất vô tội giải thích: "Đây là vừa rồi Công chúa mới đưa tới, nói là phần thưởng của nàng."
Thẩm Tầm nhìn vào hộp quà tinh xảo kia, mặt bất giác nóng bừng, bực bội nói: "Biết ngay tỷ ấy đưa tới không phải thứ đồ đứng đắn gì."
Những thứ trong hộp quà quả nhiên khác xa với những món đồ đơn giản đặt trên giá trong phòng, thật sự xưa đâu bằng nay. Mấy món đồ được chế tạo tinh xảo vô cùng, chợt thấy tựa hồ không có gì không ổn, chỉ giống như món trang sức tạo hình hoa văn tinh mỹ, lộ liễu nhất là món Tạ Cẩn vừa cầm trong tay.
Trên bàn có quyển hình minh họa được mở ra, người vẽ rất tỉ mỉ khéo léo. Trên trang giấy đang mở, bên trái là hình hướng dẫn cách dùng món đồ kia, bên phải còn minh họa vài loại tư thế, người trong tranh cũng là nam nữ lỏa lồ không khác gì tranh gợi dục. Y phục cả hai đều nửa cởi nửa che nửa lộ, trên mặt đều là biểu cảm mê say mất hồn được khắc hoạ tỉ mỉ, càng nhìn càng khiến người bị kích thích vô hạn.
"Tấm lòng" của Công chúa Hoa Anh thật làm Thẩm Tầm dở khóc dở cười. Chỉ chớp mắt lại thấy Tạ Cẩn cầm lên món đồ nàng vừa vứt qua một bên, Thẩm Tầm không nhịn được gắt: "Chàng xem cái này làm gì?"