"Ầm ĩ đủ chưa? Lập tức mang theo người phụ nữ của anh cút đi.
Lời này là Cố Đoàn Thuần nói với Ngô Triết. Anh biết, nếu không phải vì Ngô Triết, người phụ nữ này cũng sẽ không tới đây ầm ĩ.
Mấu chốt là còn làm cho Hoắc Thủy Nhi bối rối.
Điều này khiến Cố Đoàn Thuần cảm thấy rất khó chịu.
"Tôi xin lỗi, tôi... tôi đi ngay" Ngô Triết xấu hổ cười cười. Đàn ông nào cũng muốn thể hiện khí phách trước mặt người phụ nữ mình yêu, tất nhiên Ngô Triết không ngoại lệ, nhưng mà anh ta cũng không phải trẻ con, anh ta vốn xuất thân nghèo khó, dù bình thường có thể biểu hiện như người bình thường, nhưng thực chất bên trong Ngô Triết vẫn mang theo chút tâm tính của tầng lớp thị dân.
Anh ta sợ người có quyền thế như Cố Đoàn Thuần.
Anh ta không có năng lực tranh giành gì cùng bọn họ.
Ngô Triết vốn đã rất lúng túng, nhưng Trương Kỳ Kỳ có vẻ không chịu dừng lại, Ngô Triết cảm thấy vô cùng xấu hổ, anh ta gần như túm Trương Kỳ Kỳ mà lôi đi, nhìn rất chật
vật.
Nhìn anh ta như vậy, Hoắc Thủy Nhi không khỏi cảm thấy chua xót.
Cố há miệng, muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng vẫn nuốt xuống.
"Thế nào, em đau lòng rồi sao?"
Nhìn dáng vẻ Hoắc Thủy Nhi, Cố Đoàn Thuần không biết tại sao trong lòng cảm thấy không thoải mái lắm, có lẽ chỉ là anh không muốn nhìn thấy ánh mắt lưu luyến si mê của Hoắc Thủy Nhi với người đàn ông khác mà thôi. Anh cố ý đưa tay giữ lấy bả vai Hoắc Thủy Nhi, hàng mi đẹp đẽ chớp chớp: "Không phải em nói mời anh ăn cơm sao?" "Cố Đoàn Thuần, anh chơi rất vui phải không?"
Hoắc Thủy Nhi bỗng đẩy tay Cố Đoàn Thuần ra, ánh mắt có vẻ hoài nghi... và tức giận.
Cố Đoàn Thuần sững sờ.
Tay của anh cứ như vậy cứng lại, người vừa xem náo nhiệt cũng đã sớm giải tán rồi, Cố Đoàn Thuần dường như vẫn chưa dám tin mình lại bị Hoắc Thủy Nhi đẩy ra. "Em có ý gì?"
Cố Đoàn Thuần nhếch môi.
Hoắc Thủy Nhi cười khẽ, cô cúi gằm nhìn mũi chân mình, nhưng không nói gì. Cô vẫn còn trẻ, nhưng có lẽ do đã ra ngoài làm việc thời gian dài, nên đôi khi hiểu rất rõ lòng người.
Cô biết Ngô Triết đang trốn tránh cái gì, cũng biết vừa rồi Cố Đoàn Thuần đang khoe khoang cái gì.
Không phải anh chỉ có mấy đồng tiền bẩn sao?
Hoắc Thủy Nhi hít một hơi thật sâu, rồi tiếp tục ngẩng đầu lên, cười nói: "Cố Đoàn Thuần, Ngô Triết không nợ anh, bất cứ ai trong bọn tôi đều không nợ anh, đúng, anh rất giàu, anh rất có quyền lực, nhưng tất cả những thứ đó đều là của anh, bọn tôi chưa từng dùng bất cứ thứ gì của anh, cho nên anh không có tư cách vênh váo hống hách trước mặt bọn tôi, anh hiểu chưa?"
Dứt lời, Hoắc Thủy Nhi bỗng quay đầu đi chỗ khác, dường như cảm thấy bất đắc dĩ vì bản thân đã nói những lời này.
"Em nói anh những điều này làm gì? Từ nhỏ, anh đã ăn trên ngồi trước, chưa từng hiểu sự vất vả của bọn em."
Đúng vậy, từ nhỏ Cố Đoàn Thuần đã cơm ngon áo đẹp, anh không hiểu được bữa đói bữa no là thế nào, anh càng không hiểu được phải chịu lạnh giữa mùa đông là cảm nhận gì, không hiểu loại người như bọn họ dù có nhìn thấy những món đồ xinh đẹp cũng không dám mua, thậm chí còn không dám hỏi giá.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyen azz com.vn. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!