Trong một tuần tiếp theo, Hoắc Thủy Nhi gần như không gặp mặt Cổ Đoàn Thuần, hình như anh cực kỳ bận rộn, luôn đi sớm về trễ.
Hoắc Thủy Nhi đi theo Mộ Long học một số kỹ năng hội họa đơn giản trong phòng làm việc, lúc rảnh rỗi, cô luôn ngồi vẽ mèo trong phòng vẽ, thỉnh thoảng cũng nhận vẽ mấy ảnh avatar nhân vật hoạt hình để kiếm chút tiền.
Cô không cần tiền của Cố Đoàn Thuần, mà tiền của bản thân lại không tích góp được bao nhiêu, đành phải tiết kiệm chi tiêu.
Nhưng đến ngày thứ tám, Hoắc Thủy Nhi đang ngồi vẽ trong phòng vẽ, thì ngoài cửa bỗng vang lên tiếng tranh cãi ầm ĩ: “Con tiện nhân Hoắc Thủy Nhi đang ở đâu? Bảo cô ta cút ra đây cho tôi! Hoắc Thủy Nhi, tôi biết cô đang ở đây, mau bước ra ngoài cho tôi...
Giọng nói sắc bén như muốn xuyên thủng màng nhĩ của người khác.
Hoắc Thủy Nhi đang ngồi trong phòng vẽ cũng có thể nghe thấy, huống chi là người bên ngoài, giờ trong phòng vẽ chỉ có một dì quét dọn và Hoắc Thủy Nhi, trong lúc dì ngăn cản người phụ nữ đang la hét kia, thì cô đã mở cửa đi ra ngoài: “Ai đang gọi tôi đấy?”
“Cô là Hoắc Thủy Nhi. Được lắm, tôi còn tưởng cô là hạng người nào, ai dè vẻ ngoài cũng rất tầm thường. Cô chỉ là đồ nhà quê chưa học đại học, thì có tư cách gì mà đòi quyền rũ bạn trai tôi?”
Dứt lời, cô gái đẩy dì quét dọn ra, dì lảo đảo suýt ngã, Hoắc Thủy Nhi vội vươn tay ra đỡ, để dì vịn vào, rồi tự đứng dậy.
Cô quan sát tỉ mỉ cô gái trước mặt.
Trông cô ta có vẻ còn đang học đại học, mặc áo sơ mi sọc xanh đơn giản, phối với chân váy voan màu trắng, chân mang giày vải, rõ ràng dáng vẻ ngây thơ trong sáng, nhưng trên mặt lại trang điểm tinh tế, giọng điệu cũng hùng hổ dọa người.
Hoắc Thủy Nhi không khỏi cau mày.
Trên người cô mặc áo sơ mi trắng đơn giản, phối với quần ôm đã giặt đến bạc màu, tạp dề đeo trên người cũng dính đầy thuốc màu.
“Tôi là Hoắc Thủy Nhi, cô tìm tôi có chuyện gì không?”
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!