"Cố Đoàn Thuần? Cố Đoàn Thuần..."
Cái hẻm nhỏ cũ kỹ hết sức chật hẹp, Hoắc Thủy Nhi vừa đi theo định vị của điện thoại, vừa gào thét.
Trước kia, khi xem truyền hình cô đã từng nghe nói, rất nhiều người có tiền khó tránh khỏi sẽ bị bắt cóc, cho nên cô thật rất lo lắng cho an toàn của Cố Đoàn Thuần.
"Thưa bác, xin hỏi bác có nhìn thấy một người đàn ông không, nhìn rất đẹp trai, cao chừng hơn một mét tám, nhìn rất lạnh lùng..." Hoắc Thủy Nhi lo lắng hỏi thăm, bác gái đang ngồi ở cửa ra vào suy nghĩ một chút, bỗng nói: "Chà, có phải mặc vest hay không? Còn có một cô gái đi với cậu ta"
"Đúng đúng đúng!" Hoắc Thủy Nhi kích động nói, người mà bác gái nhắc đến chắc là Hoắc Thúy Vy.
Ai biết bác gái hoài nghi liếc nhìn cô, có chút không chắc chắn: "Cháu gái, lẽ nào cháu tới bắt gian hả?"
Hoắc Thủy Nhi bị chẹn họng một chút, sắc mặt đỏ lên, khóe miệng co rút, còn chưa biết nên nói thế nào thì bác gái bỗng vỗ đùi: "Cháu gái, bác thấy gương mặt cháu rất hiền lành, ông xã này của cháu thế nhưng phải quản gấp, không đến lúc bị người phụ nữ khác đào đi thì cháu có khóc cũng không có nơi để khóc đâu. Để bác đây nói cho cháu biết, nhưng cháu tuyệt đối đừng nói là bác nói...
Bác gái túm Hoắc Thủy Nhi lải nhải nói, Hoắc Thủy Nhi hết sức khó xử, nhưng lại không tiện từ chối, tỏ vẻ nghiêm túc nói: "Đúng vậy thưa bác, cháu hiện muốn đi bắt gian, bác hãy mau nói cho cháu đi, bằng không gạo nấu thành cơm rồi."
Vừa nói, Hoắc Thủy Nhi vừa làm ra vẻ mặt khóc không ra nước mắt, bác gái tỏ vẻ "bác hiểu", chỉ cho Hoắc Thủy Nhi: "Chính là căn nhà đó, bác nhìn thấy bọn họ đi vào đó."
"Da."
Việc này không nên chậm trễ, Hoắc Thủy Nhi vội cảm ơn bác gái, rồi đi thẳng về phía cánh cửa đang đóng chặt.
Cô gõ cửa, nhưng bên trong không hề có động tĩnh gì...
Trong phòng, Hoắc Thúy Vy lưu luyến đặt tay lên ngực Cố Đoàn Thuần, cảm thụ được đường vân da thịt anh, cảm thụ được lồng ngực nóng bỏng cách phía dưới áo sơmi, áp
mặt vào.
"Anh Đoàn Thuần, anh biết không, từ nhỏ khi gặp anh lần đầu tiên, em đã thích anh...
Hoắc Thúy Vy cười tự giễu, từ rất nhỏ cô ta đã thích Cổ Đoàn Thuần, nhưng mà khi đó cô ta rất sợ uy nghiêm của ông cụ Trình, nên rất ít đi nhà họ Trình. Bây giờ nghĩ lại, cô ta cảm thấy thật hối hận.
"Anh Đoàn Thuần, chẳng qua em chỉ quay về muộn một chút, sao anh đã kết hôn rồi?"
Khóe mắt dường như có nước mắt rơi xuống, ngón tay Hoắc Thúy Vy nằm thật chặt ngực anh, khịt mũi một cái: "Thật mong thời gian cứ như vậy dừng lại"
Cô ta mệt rồi, cô ta quá mệt rồi.
Ngày ngày sống trong toan tính, sợ thân phận của mình bại lộ, sợ ứng phó người mẹ như quỷ hút máu đáng chết đó, lại phải đóng vai Hoắc Thúy Vy có tri thức hiểu lễ nghĩa, tự nhiên hào phóng trước mặt người khác.
Khi nhìn thấy Hoắc Thủy Nhi đi theo Cố Đoàn Thuần tham dự buội gặp mặt, cô ta gần như ghen tỵ đến phát cuồng, nhưng mà cô ta chỉ có thể đi tới chào hỏi Hoắc Thủy Nhi.
Có trời mới biết, cô ta hy vọng người đứng bên cạnh Cổ Đoàn Thuần là mình đến nhường nào.
"Anh Đoàn Thuần, em rất nhớ anh."
Hoắc Thúy Vy ghé vào trên người Cố Đoàn Thuần, dần dần ngủ thiếp đi.
Hoắc Thủy Nhi cảm thấy bản lĩnh leo tường leo cây mình học được khi còn bé đúng là không hề uổng phí, khi nhảy xuống đất, cô cố gắng để mình không phát ra tiếng động.
May mắn căn nhà này là Tứ Hợp Viện từ mấy chục năm trước, nên cô có thể leo tường nhảy vào dễ như trở bàn tay.
Hoắc Thủy Nhi không biết tình huống bên trong, chỉ có thể lén lút mò tới cạnh cửa sổ, cửa sổ cũng là cửa sổ giấy cũ kỹ, vừa nhìn một cái Hoắc Thủy Nhi đã thấy rõ tình hình trong phòng.
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!