Thấy cô đột nhiên thay đổi thái độ, trở nên yên tĩnh hơn, trong lòng Cố Đoàn Thuần cảm thấy có hơi quái quái.
“Em rất muốn biết thân thế của em sao?” Cố Đoàn Thuần nhìn cô cúi đầu, giống như học sinh tiểu học bị giáo viên la, nhưng mà nhìn thấy cô như thế, không hiểu sao anh lại muốn an ủi, muốn ôm cô vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về.
Nhưng anh không làm thế.
“Ừ, tôi sống cùng với bà nội từ khi còn nhỏ, mấy đứa trẻ khác đều có ba mẹ, chỉ có tôi không có, bọn họ nói tôi là con hoang, nói tôi có ba sinh không có mẹ dạy. Hoắc Thủy Nhi cười tự giễu, giống như những chuyện quá khứ kia đang giương nanh múa vuốt đánh úp về phía cô, cô có hơi nghẹn ngào, nhẹ hít mũi, không muốn để Cố Đoàn Thuần nhìn ra những tủi thân của cô: “Cố Đoàn Thuần, tôi không yêu cầu anh điều gì, bởi vì tôi biết thương nhân các anh đều coi trọng lợi ích, chưa bao giờ làm chuyện không có lợi, cho nên tôi sẵn lòng phối hợp với anh”
Hoắc Thủy Nhi nói rất bình tĩnh, nhưng mà trong lòng Cố Đoàn Thuần, nghe xong lại có chút không nỡ.
Cô cũng chỉ là một cô gái mới hai mươi tuổi đầu, vì sao anh lại nhìn thấy vẻ vắng lặng trong mắt cô chứ?
“Được không? Tôi phối hợp anh” Hoắc Thủy Nhi cười: “Tôi bảo đảm sau này sẽ nghe lời anh, giúp anh cản mấy cô gái khác, làm giúp anh tất cả những chuyện anh muốn tôi làm, thậm chí... thậm chí ở trên giường.” Nói đến đây, mặt Hoắc Thủy Nhi hiện lên chút ngượng ngùng, nhưng lại nhanh chóng biến mất, trên mặt cô vẫn nở nụ cười: “Được không?”
Cô dùng giọng điệu cầu xin, cũng chỉ vì muốn tìm được thân thế của bản thân, cô hào phóng thừa nhận, không chút ngượng ngùng che giấu mục đích của bản thân, thậm chí sẵn lòng dùng những thứ khác để trao đổi.
Cố Đoàn Thuần đột nhiên hơi tức giận, nếu bây giờ người ngồi bên cạnh Hoắc Thủy Nhi là một người đàn ông khác, cô cũng sẽ trao đổi như thế sao? Vì điều tra ra thân thế của bản thân, không tiếc dùng thân thể của chính cô làm vật trao đổi sao?
Chỉ cần nghĩ như thế, Cố Đoàn Thuần lập tức có hơi kháng cự.
Cũng có chút may mắn, may mà bây giờ người ngồi cạnh cô là anh.
“Sau này em sẽ nghe lời?”
Ngay lúc Hoắc Thủy Nhi cho Cố Đoàn Thuần có lẽ sẽ không nói gì, anh đột nhiên nói, Hoắc Thủy Nhi nghĩ nghĩ, hơi lo lắng gật đầu, nhưng vẫn bổ sung: “Nhưng không được quá đáng.”
"Ha ha."
Cố Đoàn Thuần đột nhiên cười thành tiếng, khẽ cong đôi môi: “Em biết tôi đang nói chuyện gì.
“Cố Đoàn Thuần.” Khi nói chuyện, Hoắc Thủy Nhi lộ ra vẻ cầu xin. Cô đương nhiên biết Cố Đoàn Thuần là có ý gì, cô muốn để bản thân ở lại bên cạnh anh, ở lại tập đoàn Đế Quốc, nhưng đối với Hoắc Thủy Nhi, vẽ tranh thật sự rất quan trọng.
Thấy cô như thế, Cố Đoàn Thuần cũng nhịn không được mềm lòng: “Vậy em trả lời tôi một vấn đề.
“Được! Đừng nói là một, hai vấn đề cũng được!”