Nhờ tài ứng biến linh hoạt của Hoắc Thủy Nhi, trò cười này cuối cùng cũng kết thúc.
Hoắc Thủy Nhi và Cố Đoàn Thuần cũng không cần thiết phải ở lại nữa, trên đường quay về, Cố Đoàn Thuần và Hoắc Thủy Nhi ngồi chung một xe, đều ở hàng ghế sau, bởi vì khoảng cách quá gần, Hoắc Thủy Nhi gần như có thể nghe được tiếng thở sâu của Cố Đoàn Thuần.
“Vì sao đã biết rõ là đầm rồng hang hổ mà vẫn tới?”
Cố Đoàn Thuần đồng ý là vì có lý do riêng của anh, nhưng Hoắc Thủy Nhi cũng không nói tiếng nào đồng ý về nhà cũ cùng anh, anh lại không biết được vì sao.
Bên ngoài cửa sổ dựa núi gần sông, tường đỏ ngói lớn, Hoắc Thủy Nhi nhìn chằm chằm khung cảnh bên ngoài một lúc lâu sau.
“Nếu tôi nói nhớ ông nội thì anh tin không?”
“Em nói thử xem?"
Biết ngay không lừa được anh. Hoắc Thủy Nhi cười khổ, đáy mắt lại không khỏi hiện lên chút cô đơn. Nhưng cũng không cho Cố Đoàn Thuần nhìn thấy, bởi vì cô luôn quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, giọng điệu lạnh nhạt: “Nếu bọn họ muốn hại tôi, cho dù tôi có trốn đến chân trời góc biển, bọn họ cũng sẽ tìm đủ mọi cách, cho nên chuyện này không trốn được.
“Ồ?” Một lời giải thích thú vị.
Cố Đoàn Thuần quay đầu nhìn Hoắc Thủy Nhi, ngoại trừ việc cô khá xinh đẹp ra, thật ra đầu óc còn rất thông mình, biết điều.
Lần đầu tiên nhìn thấy cô, Cố Đoàn Thuần đã có loại cảm giác khó hiểu này... Cô gái này chắc chắn không phải người thường, tuy cô nói gia đình cô nghèo khó, nhưng anh sẽ không nhìn lầm khí chất sinh ra đã có sẵn trên người cô.
Khí chất giống hệt anh.
“Hoắc Thủy Nhi, vậy em có hận tôi không?” Cố Đoàn Thuần gần như không đầu không đuôi hỏi.
Hoắc Thủy Nhi hơi kinh ngạc, ngạc nhiên quay đầu nhìn anh, mới thấy đôi mắt đen nhánh của Cố Đoàn Thuần giống như chất chứa vụn băng, Cô giả vờ không hiểu hỏi: “Hận
cái gì? Tôi phải hận anh sao?”
"Ha."
Cố Đoàn Thuần không muốn tiếp tục đề tài này nữa, lúc nãy anh cũng chỉ không đầu không đuôi hỏi, nhưng Hoắc Thủy Nhi lại vẫn cười nói: “Để tôi nghĩ lại xem... Hận anh lôi kéo tôi vào cuộc đấu tranh nhà giàu này sao? Hận anh làm tôi trở thành người bị cư dân mạng trào phúng? Hay là hận anh... muốn tôi.”
Hoắc Thủy Nhi như thật như đùa mà nói ra câu cuối cùng.
Nhưng trong lòng Cố Đoàn Thuần đột nhiên chấn động.
Ngón tay đặt trên đầu gối không khỏi nắm chặt lại. Ánh mắt dần sâu hơn. Đúng vậy, anh muốn cô, muốn thứ quý giá nhất của một người phụ nữ, càng quan trọng là... anh làm xong một lần lại bắt đầu nghiện.
“Vậy có lẽ có hận.” Hoắc Thủy Nhi bình tĩnh nói.
Dường như cô không nhìn thấy ánh mắt đang dầu sâu hơn và gương mặt dần trở nên cứng rắn của Cố Đoàn Thuần, chỉ nói: “Nhưng chỉ cần anh giúp tôi làm quen với người trên mặt dây chuyền, giúp tôi điều tra thân thế, tôi sẽ không hận anh.”
“Ồ?”
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyện azz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!