Cố Đoàn Thuần không có tâm trạng thảo luận xuất thân của Thẩm Quân, anh nhìn chằm chằm điện thoại đến xuất thần, nhưng trong lòng lại nghĩ Hoắc Thủy Nhi, người phụ nữ đáng chết này, ngay cả một cuộc điện thoại cũng không thèm gọi tới.
"Này, Cố Đoàn Thuần, tôi nói cậu mà cậu không nghe à? Đi đi đi, đi ra ngoài chơi với tôi."
Thẩm Quan Lâm kéo tay áo Cố Đoàn Thuần dắt ra phía ngoài, anh ta chạy đến hộp đêm kiểu này cũng không phải để xem Cố Đoàn Thuần uống say, dù có không thể ngủ với em gái nào đó thì cũng phải lấy được mấy phương thức liên lạc chứ.
Dứt lời, anh ta đã túm Cố Đoàn Thuần ra ngoài. Dáng người và tướng mạo hai người đều nổi bật nhất ở hộp đêm, chỉ một lát đã bị một đám phụ nữ vây lấy.
"Anh chàng đẹp trai, sao lại một mình uống rượu giải sầu ở đây thế? Tôi uống cùng anh một ly nhé."
"Chàng trai, bộ quần áo trên người anh là loại đặt may riêng phải không? Chất lượng rất tốt, sao trước kia chưa từng nhìn thấy anh nhỉ...
11
Lập tức có cô gái to gan áp vào người Cố Đoàn Thuần, mùi nước hoa gay mũi không ngừng len lỏi lỗ mũi anh, Cố Đoàn Thuần chợt nhớ tới Hoắc Thủy Nhi.
Trên người cô luôn toát ra mùi thơm như có như không, nhưng mà mùi thơm trên người cô nhàn nhạt, giống như mùi dầu gội hoặc xà bông.
"Anh chàng đẹp trai, lại đây uống một lỵ... "
"Cút.
Cô gái đặt tay trên mặt Cố Đoàn Thuần, lúc này, anh gần như đã say xỉn, nhất thời không hề né tránh, sau khi ý thức được chuyện gì xảy ra, anh lập tức túm cổ tay cô ta hất ra, khiến cô ta đau đến khóc thét lên, Cố Đoàn Thuần lạnh lùng đứng dậy khỏi ghế.
Anh ghét cảm giác người khác chạm vào.
Càng ghét thể loại phụ nữ tiếp cận mình như vậy.
Sau khi đẩy mạnh cô ta ra, Cổ Đoàn Thuần lập tức đắc ý rời đi...
Lúc này, Thẩm Quan Lâm đã sớm dựa vào kỹ thuật tán gái xuất sắc mình mà đang chơi đùa với cô gái khác, không hề chú ý tới sự biến mất của Cố Đoàn Thuần.
Anh hiếm khi uống nhiều rượu như vậy, lần này cũng hoàn toàn là ngoài ý muốn, bởi vì Cố Đoàn Thuần phát hiện, trước mặt Hoắc Thủy Nhi, sự tự chủ anh luôn lấy làm kiêu ngạo lại có thể trở nên yếu ớt đến như vậy, tại sao chứ?
Anh không muốn tin.
"Anh, anh hãy nhìn người phía trước kia, chúng ta cần lên hay không?"
"Cậu ngốc phải không? Tôi nghe nói Cố Đoàn Thuần thế nhưng rất lợi hại, hai người chúng ta đi lên ngộ nhỡ.." Người đàn ông được gọi là anh gõ trán người em một cái, người em lập tức ỉu xìu, thấp giọng nói: "Nhưng mà đại ca nói, nếu Cố Đoàn Thuần biến mất, vậy tập đoàn Đế Quốc.."
Người được gọi là anh nghĩ một chút, nói đúng lắm.
Nếu mình giúp đại ca giải quyết Cố Đoàn Thuần, vậy sau này không phải là sẽ ăn ngon uống say sao?
Huống hồ, hiện chính là cơ hội nghìn năm có một, Cố Đoàn Thuần uống say không nói, bên người còn chẳng có lấy một vệ sĩ. Nghĩ vậy, tên lưu manh lập tức liếc mắt ra hiệu cho đàn em: "Vậy thì làm như vậy, lát nữa hai ta hoặc là không làm, đã làm thì làm đến cùng"
"Được!"
Trong hẻm nhỏ mờ tối sau quán bar, đèn đường trên đỉnh đầu tỏa ra ánh sáng màu cam, kéo bóng người ra thật dài. Cố Đoàn Thuần mặc âu phục, áo sơ mi trắng trên người đã tháo ra khỏi quần, bước loạng choạng đi về phía trước.
Anh chưa từng thử say mèm một lần.
Hoắc Thủy Nhi, rốt cuộc em có ma lực gì...?
Cố Đoàn Thuần cười tự giễu một tiếng, trong đầu toàn là dáng vẻ Hoắc Thủy Nhi bị Mộ Long kéo đi, anh đã bất giác bắt đầu để cô gái này, chỉ là, Cổ Đoàn Thuần nhạy cảm chợt phát hiện sau lưng hình như có cái bóng đi về phía mình, còn không đợi kẻ đó vươn tay ra, anh đã ném qua vai một cách thuần thục, chỉ nghe hét thảm “A” một tiếng.
Bạn đang đọc truyện mới tại Truyenazz. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!