Cô ta tát một cái, Chu Loan bất ngờ không kịp để phòng thế là lãnh trọn cú tát của cô ta.
Thừa dịp Chu Loan chưa kịp hoàn hồn, Cố Hàn Tình đã bước trên đôi giày cao gót, đi băng băng về phía văn phòng, vừa mở cửa đã thấy Cố Đoàn Thuần đang ngồi trước văn phòng, cắm cúi làm việc, cả người toát lên phong thái của một tinh anh trong giới thượng lưu.
"Anh Đoàn Thuần, em đã làm theo yêu cầu của anh, nhưng là này các phóng viên lại...
"Ra ngoài."
Cố Đoàn Thuần thậm chí còn không ngẩng đầu lên, anh cảm thấy khó chịu và phiền phức khi nghe thấy giọng Cố Hàn Tình.
"Anh Đoàn Thuần... Sao anh lại đuổi em?" Cố Hàn Tình lập tức khóc nức nở và bày ra dáng vẻ đau khổ, cô ta tiến lên vài bước để nắm lấy cánh tay của Cố Đoàn Thuần nhưng lại bị Cố Đoàn Thuần né tránh.
Lúc này anh đang xử lý tài liệu, trên người không mặc áo khoác, chỉ mặc áo sơ mi trắng, tay áo sơ mi hơi xắn lên, lộ ra cổ tay tuyệt đẹp cùng cơ bụng rắn chắc.
Cố Hàn Tình thèm thuồng nhìn ngắm. Nếu có thể cùng anh Đoàn Thuần... Chắc sẽ thoải mái lắm đây?
"Anh Đoàn Thuần, em đã làm tất cả những gì anh yêu cầu, bây giờ anh có thể buông tha cho em không?" Cố Hàn Tình nói.
Cô ta đã kinh hãi cả ngày hôm qua, vì sợ Cố Đoàn Thuần sẽ xử lý mình.
Không anh lại bảo cô tự mình làm rõ mọi chuyện, tuy rằng Cố Hàn Tình rất không tình nguyện... Nhưng cũng hết cách, Thẩm Quân đã biến mất khỏi thành phố S, nên cô ta không dám mạo hiểm.
Cô ta còn chưa nói hết ý, càng nói Cố Đoàn Thuần càng thêm chán ghét, anh chỉ đơn giản là gập tài liệu lại, nhìn Cố Hàn Tình với ánh mắt lạnh lùng, Cổ Hàn Tình tưởng anh quan tâm mình liền tươi cười rạng rỡ nhưng Cố Đoàn Thuần lại giơ tay: "Giao dây chuyền ra đây"
"Dây, dây chuyền gì?"
"Cố Hàn Tình, đừng giả vờ."
Ánh mắt của Cố Đoàn Thuần lạnh lẽo vô cùng khiến Cố Hàn Tình không kiềm chế được mà rùng mình một cái, cô ta biết thừa thủ đoạn của anh trai mình nhưng chuyện đó làm rất kín kẽ sao anh Đoàn Thuần biết được chứ?
"Em thật sự không hiểu anh nói gì hết.." Cố Hàn Tình biết, mình phải giữ bình tĩnh. Đánh chết cũng không thừa nhận.