Hoắc Thuỷ Nhi cảm thấy cổ tay mình bị nắm chặt hơi đau, cô vô thức ngẩng đầu lên nhìn Cố Đoàn Thuần.
Cô cố gắng tìm Lâm Nghi Đan phía sau lưng anh nhưng lại không thấy bóng dáng cô ta đâu, chỉ thấy Chu Loan đang nháy mắt với mình, sau đó Cố Đoàn Thuần kéo cô đi.
“Này...
“Cậu Mộ, đây là chuyện giữa vợ chồng họ, mong cậu đừng xen vào.
Mộ Long muốn ngăn cản nhưng bị Chu Loan chặn lại.
“Cố Đoàn Thuần, anh buông tôi ra, giữa chốn công cộng thế này anh muốn làm gì?” Hoắc Thuỷ Nhi bị anh kéo cánh tay lảo đảo đi theo phía sau, trong lòng không khỏi cảm thấy hơi sợ hãi.
Tầng dưới của toà nhà này là nhà hàng, tầng trên là phòng cho mọi người nghỉ ngơi, chẳng lẽ Cố Đoàn Thuần muốn... Hoắc Thuỷ Nhi càng sợ hơn.
Toàn thân Cố Đoàn Thuần toát lên vẻ lạnh lùng, tựa như Tu La đến từ địa ngục.
Vì hai người cãi vã nên đã thu hút sự chú ý của rất nhiều người, Cố Đoàn Thuần không nói lời nào đẩy cô vào thang máy, anh cũng sải bước vào theo.
“Em cũng biết đây là chốn công cộng?”
Cố Đoàn Thuần đến gần, Hoắc Thuỷ Nhi cảm nhận được uy hiếp lập tức lùi lại hai bước, nhưng cũng chỉ lùi được hai bước mà thôi, cô nhanh chóng không còn đường lui, lưng chạm vào bức tường lạnh lẽo phía sau. Ngón tay buông thống bên hông đã nắm chặt thành nấm đấm, cô cũng học theo dáng vẻ của Cố Đoàn Thuần, nheo mắt chờ động tác của anh.
Chỉ cần anh dám làm, cô sẽ...
“Hoắc Thuỷ Nhi, em không có não à?
"... Hȧ?"
Đầu gối đang nhấc lên của Hoắc Thuỷ Nhi khựng lại, cô nhìn Cố Đoàn Thuần với vẻ khó hiểu, anh hừ lạnh một tiếng, nhìn cô với vẻ trịch thượng: “Hồi sáng mới bị phóng viên
bao vây, buổi chiều đã bắt đầu hẹn gặp riêng đàn ông?”
“Cố Đoàn Thuần, miệng anh có thể sạch sẽ chút không?” Hoắc Thuỷ Nhi cũng tức giận, sao anh có thể tuỳ tiện vu khống người khác như thế, cô với Mộ Long rõ ràng cực kỳ trong sạch.
Người không trong sạch nên là Cố Đoàn Thuần và Lâm Nghi Đan mới đúng!
“Ồ? Em hẹn riêng với đàn ông, lẽ nào là giả?”
“Cố Đoàn Thuần, anh đủ rồi đấy!” Hoắc Thuỷ Nhi chợt đưa tay chống trước ngực anh, trong mắt lướt qua một tia tổn thương: “Anh không biết sao tôi lại bị phóng viên đuổi theo à? Anh không biết tại sao tôi ra ngoài còn phải đeo khẩu trang, đội mũ? Tất cả đều vì anh, nếu không vì anh thì bây giờ tôi chỉ là một công dân nhỏ bé, không ai chú ý đến thôi. Dù cho giữa chúng ta có hợp đồng hôn nhân, nhưng anh có thể giải quyết em gái phiền phức lắm điều của mình, đừng suốt ngày gây thêm phiền phức cho người khác được không?”
Hoắc Thuỷ Nhi vừa nói, ngón tay mảnh khảnh trắng nõn vừa chọc vào ngực Cố Đoàn Thuần.
Chọc chọc.
“Em nói gì?” Cố Đoàn Thuần thoáng chốc sững người.