Hoắc Thủy Nhi vừa định nói chuyện, liền cảm nhận được Cố Đoàn Thuần rút tay khỏi lòng bàn tay của cô, anh hững hờ liếc Hoắc Thủy Nhi một cái: "Sao em lại tới đây?" Giọng điệu lạnh lùng như một người xa lạ vậy.
Gương mặt đang tươi cười của Hoắc Thủy Nhi lập tức cứng đờ.
Nhưng nghĩ đến những gì Chu Loan nói thì Cố Đoàn Thuần thực chất là một người ngoài lạnh trong nóng, chí ít anh ấy còn đưa cô đến bệnh viện nên cô lại cười cười: "Chẳng phải anh thấy em xỉu nên đưa em đến bệnh viện à? Đoàn Thuần, có chuyện gì thì hai ta cứ nói với nhau, em...
Hoắc Thủy Nhi luôn nhớ lời Chu Loan nói, điều khiến đàn ông không chịu nổi nhất chính là phụ nữ làm nũng.
Cô lại thử lay kéo cánh tay của Cố Đoàn Thuần nhưng lại bị anh né tránh.
Lâm Nghi Đan lập tức nhận ra hai người không được tự nhiên, chẳng lẽ là bởi vì Hoắc Thủy Nhi bị người ta bắt cóc? Lâm Nghi Đan mừng thầm nhìn anh: "Anh Đoàn Thuần sắp tan làm rồi, hay chúng ta đi ăn luôn nhé, em biết một nhà hàng Nhật ngon cực.
Hoắc Thủy Nhi ngây người nhìn cánh tay của mình buông thõng giữa khoảng không, mãi vẫn không hiểu tại sao lại như vậy.
Ngay sau đó, cô cảm thấy Cố Đoàn Thuần đã đứng lên, bóng dáng cao lớn đột nhiên che phủ tầm mắt của cô, cô nói với Lâm Nghi Đan: "Đi thôi" Nói xong, với lấy chiếc áo khoác, trực tiếp rời đi.
"!!"
Xem ra Cố Đoàn Thuần không định “tha thứ” cho cô rồi. Hoắc Thủy Nhi tự giễu, ngẫm lại thì bọn họ cũng chỉ mới ngủ chung có một lần, nhưng sao cô lại cảm thấy trong lòng có chút nhói đau khi nhìn thấy Cố Đoàn Thuần cùng Lâm Nghi Đan sánh vai cùng nhau nhỉ.
Lâm Nghi Đan kéo cánh tay của Cố Đoàn Thuần, miệng cười te tét, sắp rách tới mang tai luôn rồi: "Anh Đoàn Thuần thích ăn gì? Để em bảo đầu bếp...
"Lấy tay ra.
Cố Đoàn Thuần lạnh lùng nhìn thoáng qua cánh tay đang níu lấy tay mình của Lâm Nghi Đan, trong mắt lóe lên tia lạnh lùng.
“Anh Đoàn Thuần, anh hung dữ với em như vậy làm gì? Em....
"Tôi bảo cô lấy tay ra." Cố Đoàn Thuần gắn giọng lần nữa.
Hiện tại đã rời khỏi văn phòng tổng giám đốc, hai người họ đang đứng ở cửa thang máy, Cố Đoàn Thuần đã rũ bỏ hình ảnh dịu dàng thay vào đó là dáng vẻ của một người xa
la.
Lâm Nghi Đan lập tức hiểu ra vừa rồi anh Đoàn Thuần chỉ xem cô ta là lá chắn mà thôi.
Là cố ý làm cho Hoắc Thủy Nhi ghen sao?
"Lâm Nghi Đan, đây là lần cuối cùng tôi cảnh cáo cô, sau này đừng tới tìm tôi nữa" Nói xong, không để ý Lâm Nghi Đan nghẹn họng nhìn mình trân trối đã trực tiếp bước vào thang máy dành riêng cho tổng giám đốc.
Lên google tìm kiếm từ khóa truyenazz để đọc những truyện ngôn tình, tổng tài nhanh và mới nhất nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!