“Mợ Cổ, mong cô trực tiếp trả lời câu hỏi của chúng tôi!”
Một phóng viên lại chĩa micro vào mặt Hoắc Thủy Nhi, Hoắc Thủy Nhi bình tĩnh, cô chỉ vào phóng viên kia nói: “Anh đừng qua đây nữa, nếu anh còn tiến thêm một bước, tôi sẽ kiện anh tội quấy rối.”
Phóng viên thấy Hoắc Thủy Nhi không để lộ ra vẻ hoảng loạn, thất thố thì có chút thất vọng.
Bọn họ giơ cao máy ảnh lên đầy mong chờ, chỉ cần cô để lộ vẻ hoảng loạn, máy ảnh của bọn họ sẽ lập tức điên cuồng chụp lại, đến lúc đó thêm mắm dặm muối cho câu chuyện, nhất định sẽ thu hút được rất nhiều sự chú ý.
Hơn nữa, Hoắc Thủy Nhi đã bị bắt cóc rồi, nói không chừng còn có gì đó với tên bắt cóc, Cổ Đoàn Thuần sao có thể cần cô nữa chứ.
Lúc bọn họ đang dây dưa không dứt, Hoắc Thủy Nhi chỉ cảm thấy choáng váng đầu óc, hai chân mềm nhũn. Có lẽ là do tối qua thật sự mệt quá, hơn nữa hôm nay cô lại bị kích thích, mọi thứ trước mắt đều lắc lư, sau đó cô ngã về phía trước.
Cơn đau như trong tưởng tượng không hề xuất hiện, chỉ ngửi thấy một hương thơm bạc hà quen thuộc, ngay sau đó Hoắc Thủy Nhi đã mất đi tri giác.
“Mấy người, hỏi đủ chưa?”
Cố Đoàn Thuần ôm Hoắc Thủy Nhi trong lòng, sắc mặt u ám nhìn đám người xung quanh. Ban nãy Hoắc Thủy Nhi mãi vẫn không trở về, anh đợi một lúc, không kiên nhẫn nữa nên qua đây xem xem sao, không ngờ lại nhìn thấy một cảnh tượng như vậy. Đám người này lại dám bao vây cô?
“Tổng, tổng giám đốc Cổ...
“Tổng giám đốc Cố, mong anh hãy trả lời câu hỏi của chúng tôi! Xin hỏi mợ Cố có phải đã bị quấy rối không?”
Có một kẻ không sợ chết hỏi thẳng, ngay lập tức nhận lấy ánh mắt lạnh lẽo như muốn giết người của Cố Đoàn Thuần. Tập đoàn Đế Quốc của anh từ lúc nào thì đến lượt những người này bàn luận, cuộc sống riêng của anh từ lúc nào đến lượt những người này chất vấn?
Nhưng nhìn Hoắc Thủy Nhi trong lòng, anh lại bất ngờ trả lời bọn họ: “Nhìn thấy chưa? Bây giờ cô ấy đang trong lòng ai, là người phụ nữ của ai”
Cố Đoàn Thuần tỏa ra một khí thế của kẻ trên, khiến người khác không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
Ban nãy bọn họ còn bao vây chật kín cả con đường, lúc này vì sự xuất hiện của Cố Đoàn Thuần mà đã nhường ra một lối đi.
Cố Đoàn Thuần bế Hoắc Thủy Nhi trong lòng, nhìn gương mặt trắng bệch và đôi môi mím chặt lại của cô, gương mặt anh hiện lên vẻ đau lòng trong giây lát.
Anh lại nhìn về phía đám người kia: “Nếu mấy người còn dám viết bừa bãi, tòa soạn của mấy người sẽ lập tức biến mất khỏi thành phố S
Nói xong, anh bế Hoắc Thủy Nhi rời đi...
Bạn đang đọc truyện mới tại truyenazzmoi.com. Truyện được cập nhật liên tục .Hãy nhớ hàng ngày vào đọc bạn nhé! Bên khác copy sẽ thiếu nội dung chương đó ạ!