Sau con điểm đó, tôi được Bảo kèm học ngày đêm. Chưa cần tôi mở lời, mẹ Huệ đã xách tôi vứt sang nhà cô Phụng, khảng khái đuổi đi không chút do dự.
Có thể ngu toán, lý, hóa chứ không thể nào ngu công dân được.
Con người thì nhân cách phải đặt lên hàng đầu.
Thật ra mấy đứa nói đạo đức thường sống như...
Nói vậy chứ tôi siêng học lắm, dù nhiều lần phát ngôn ngu, Bảo chẳng hề quở trách chút nào, luôn dịu dàng chỉ cho tôi từng chút một.
Hồi còn nhỏ, tôi rất thích làm con trai, luôn muốn trở thành gentleman như mấy anh nam chính trong phim hàn xẻng. Vậy nên lúc nào cũng đòi làm mọi chuyện, nào là đút cơm cho Bảo ăn, canh cho Bảo đi tè, dắt Bảo qua đường, hát ru Bảo ngủ, để cho Bảo ôm những hôm chỉ có hai đứa ở nhà.
Nói chung, tôi trở thành một người chăm cho Bảo từng li từng tí một, thiếu điều đi ẻ, cũng giúp Bảo chùi đ**.
"
Công túa " của tôi phải khác biệt vậy chứ!
Thế nhưng từ khi chúng tôi chơi lại với nhau sau vụ cạch mặt năm cấp hai, Bảo trở thành bảo mẫu 24/7 của tôi, chăm tôi đủ mọi thứ trên đời, bóc tôm cho tôi, đeo mũ bảo hiểm mỗi khi đi học, đấm lưng, xoa bụng mỗi khi tôi đau, luôn cho tôi chọn trước, bao giờ cũng nghe những câu chuyện xàm xí, từ việc nói xấu đứa này đến chê đứa khác của tôi.
Cũng chẳng biết từ khi nào, tôi bỗng bị liệt sau khi chơi với Bảo.
Người nào cưới được Bảo hẳn sẽ là người hạnh phúc nhất trần đời!
***
Và nhờ công lao của Bảo, tôi không những phục thù thành công môn công dân, mà còn ẵm bằng khen học sinh giỏi cả hai học kì năm lớp 10, dù trung bình môn chỉ có 8.3.
Tôi nằm trong top 20 của lớp 10A1. Không phải do tôi ngu, mà do lớp tôi quá giỏi, hầu như có đến 3,4 đứa cùng một thứ hạng.
Tôi đứng thứ 22 cùng ba bạn khác. Còn Bảo thì đứng nhất lớp, nhất khối 10, điểm trung bình được 9.2 lận.
Tôi trải qua năm lớp 10 nhạt nhẽo đến mức chẳng có gì đọng lại trong đầu tôi. Nhưng năm lớp 11 lại là chuyện khác, nó khiến tôi nhớ mãi về khoảng thời gian, về cái ngày tôi biết crush một người.
Ngày hôm đó là một buổi sáng mộng mơ!
Chúng tôi học thể dục vào tiết đầu, ánh nắng ban mai màu vàng tươi như chanh chín của tiết trời dìu dịu mùa thu ngả về phía tôi, làm mái tóc cũng chuyển sang màu vàng hoe, thậm chí nhìn rõ từng cọng lông tơ trên người tôi.
Nắng ngả ngớn, chơi đùa trên những bậc thềm cầu thang đủ màu sắc rực rỡ của sân thể dục trường tôi, một bên là lớp 11A1 đang học các động tác thể dục, một bên là 11A3 đang chơi bóng chuyền.
Tôi để hồn mình lang thang, trôi dạt theo những áng mây trắng lượn lờ trên nền trời xanh thẳm, cao vời vợi, chẳng mảy may để ý đến quả bóng chuyền phía bên kia đập thẳng vào mặt.
Đập kiểu gì mà tôi ăn trọn cả quả, kiểu này chỉ có nước mắt lưng tròng, đau điếng người. Tôi định sờ lên xem mặt mũi bầm dập ra hình dáng gì, thì cậu bạn từ lớp 11A3 chạy về phía tôi.
Eo ôi, cậu bạn này mang theo hơi thở của thanh xuân ý! Dù vẫn mặc đồ thể dục, áo thun, quần dù, bạn ấy lại tỏa ra năng lượng vừa đẹp trai của con trai năng động, vừa nhẹ nhàng như nắng mùa thu.
Mái tóc đen tuyền được vén mái đàng hoàng, để lộ hàng lông mày rậm đầy vẻ mạnh mẽ và quyết đoán, đôi mắt hổ nhãn mang ý cười, khiến tôi như chết chìm trong sự đẹp trai ấy.
Cậu bạn càng tiến gần, tôi mới phát hiện ra bạn ấy cao hơn tôi cả một cái đầu, vội vàng đỡ lấy tôi đang che lấy mũi, ấm áp hỏi:
- Tớ xin lỗi. Có đau lắm không? Tôi còn bận nhìn rõ khuôn mặt dịu dàng của người ta nên chẳng nghe được gì, tay vẫn khư khư giữ lấy mũi, dẫu đã cảm nhận được một loại chất lỏng sệt sệt từ hai cái lỗ thở tuôn ra.
Cậu bạn còn ôn nhu hơn hồi nãy, nắm lấy cả cái tay đang bịt mũi của tôi, ôn tồn nói tiếp:
- Đừng sợ, bỏ ra cho tớ xem vết thương đi. Vừa mới bỏ tay ra, cậu bạn tá hỏa nhìn tôi chảy máu mũi, liền đỡ tôi đứng thẳng người, nghiêng về phía sau để cầm máu, đồng thời dìu tôi bước đi về phía vòng y tế.
Tôi còn đang tận hưởng cảm giác lâng lâng như trên thiên đường thì Bảo từ đâu xuất hiện như một vị thần, nhanh chóng kéo tôi lại, tay còn cầm sẵn giấy cho tôi lau đi những giọt máu tươi.
Cậu bạn kia thấy Bảo đã dìu tôi đi thì nói vọng theo:
- Tớ xin lỗi nhé! Tớ là Nguyễn Đình Công Minh, học lớp 11A3, có gì tớ sẽ qua tìm cậu. Bảo quay phắt lại, ném một cái lườm nguýt muốn cháy trường, tôi cười cười, kéo vạt áo của Bảo, tỏ ý "
Thôi, được rồi, chồng ổn mà."
Nói vậy chứ mặt tôi dính đầy máu, rơi rớt xuống cả chiếc áo sơ mi trắng.
Bảo bên cạnh dù không nói gì nhưng vẻ mặt hiện rõ nét lo lắng. Tôi phải trấn tĩnh lại thì thằng nhỏ mới bớt bớt khuôn mặt đáng thương ấy, nếu không mọi người sẽ hiểu lầm tôi đang ức hiếp trẻ nhỏ mất.
Sau khi đã được xử lí sơ sơ vết thương, tôi khoác tay Bảo trở về lớp, tôi vẫn rất phởn phơ, còn thằng nhỏ hỏi tôi đủ đường xem ổn không, có khó chịu không.
Tối hôm đó, tôi leo ban công sang phòng Bảo chơi, trời se se lạnh, tôi chui tọt vào chăn bông.
Chăn của Bảo mang mùi hương của Enchanteur và cả vương vấn hương thơm cơ thể, mùi của con trai ý.
Tự nhiên tôi hít hà lấy mùi hương đó rồi hồn nhiên nói:
- Eo ôi, Bảo thơm thế!Ánh trăng hắt qua khe cửa sổ gỗ đang mở hờ, mặt Bảo dần dần đỏ lên như một trái cà chua chín mọng đến mùa thu hoạch, hai cái tai cũng một màu đỏ y thế.
Tôi thấy cũng hơi kì kì, dù gì cả hai đứa cũng nam nữ khác biệt. Tôi chồm dậy ngồi lướt Facebook, còn Bảo thì chơi game, nó học giỏi nhưng nghiện game kinh khủng, đến nỗi năm lớp 6 đã phải đeo kính.
Còn nhớ, hồi xưa Bảo dắt tôi đi net, tôi ngồi xem Conan, còn Bảo thì chơi liên minh huyền thoại và cái kết là chúng tôi ở tiệm net từ 2 giờ chiều đến 6 giờ tối, đi về thì mất bà cái xe đạp.
Lần này, tôi không báo, Bảo mới là đứa báo, một tuyển thủ báo cấp thôn Tân Hương.
Tôi và Bảo bị ăn một trận đòn no nê, đến nỗi nằm liệt giường nửa tháng, bị cấm đi chơi thêm nửa tháng nữa.
***
Tôi đang mải mê xem mấy video của phim đam mẽo Thái Lẻn thì chợt Facebook tự đề xuất đến acc của Nguyễn Đình Công Minh.
Người ta không hay đăng hình, nhưng vẫn có mấy story có khuôn mặt đẹp trai ấy cùng quả bóng chuyền. Tôi bỗng thấy mặt mình đỏ lên một chút, tim rung rinh hơn một nhịp, tay khẽ run bấm vào dòng chữ kết bạn.
Trời ơi người ta kết bạn với tôi thiệt, dù nick Facebook của người ta đã có hơn 3000 người bạn.
Hình như tôi biết crush một người rồi hay sao ý...