Vân Anh theo bản năng dừng bước chân, bởi vì ở cảnh giới của cô ta thì chỉ một chút ít động tĩnh, cô ta đã có thể cảnh giác được rồi.
Cô ta cẩn thận quay đầu lại rồi nhìn về phía ban công. Sau đó, cô ta thông qua cửa kính nhìn thấy trên ban công có đặt một chiếc ghế mây. Có một người ngồi trên ghế và đang đan áo len.
Vân Anh có chút bất ngờ nhưng cũng nhẹ nhõm hơn. Bởi vì cô ta nghe Bạch Diệc Phi nói, đây là lái xe riêng của anh.
Lúc Vân Anh biết được người này thì đặc biệt chú ý đến người đó thì phát hiện đó là một người bình thường.
Vì vậy cô ta cũng cảm thấy nhẹ nhõm, chỉ là hơi nghi ngờ chút. Ba giờ sáng rồi, sao lại có người ngồi ở ban công đan áo len? Lại còn là một người đàn ông nữa?
Vân Anh nghĩ mãi không ra, cũng không nghĩ nhiều, thầm nghĩ ‘Dù sao thì bây giờ cũng phải giết người trong biệt thự, vậy thì bắt đầu từ người này đi’.
Vì vậy, Vân Anh khẽ mở cửa kính rồi đi vào trong.
Còn người đàn ông ngồi đan áo len này tất nhiên là Tân Thu.
Tân Thu ngồi đối lưng với Vân Anh, cúi đầu thấp nhìn mũi kim trong tay mình. Ông ta đan từng mũi rất tỉ mỉ chi tiết.
Vân Anh thấy ông ta chú ý như vậy nên không khỏi cười lạnh một tiếng, sau đó từ từ giơ tay lên.
Nhưng đúng lúc này Tân Thu đột nhiên lên tiếng: “Đến rồi thì ngồi đi”.
Vân Anh toàn thân chấn động, con ngươi theo bản năng mà giật giật.
Vốn tưởng ông ta đang chăm chú đan áo len, còn tưởng ông ta không phát hiện ra mình, kết quả là đột nhiên có tiếng nói khiến cô ta giật mình.
Nhưng cũng chính lúc này, Vân Anh lập tức thả lỏng hơn, sau đó nhìn ghế mây bên cạnh Tân Thu, vì vậy cười ngồi xuống.
Cô ta vịn vào tay nắm của ghế, nhìn người đàn ông bình thường này sau đó lại nhìn ông ta đang đan áo len, không khỏi tò mò hỏi: “Nửa đêm rồi ông không ngủ, sao lại ngồi đây đan áo len làm gì?”
“Hơn nữa, ông không cảm thấy một người đàn ông đan áo len kỳ quái lắm không?”
Tân Thu dừng lại, sau đó quay đầu nhìn Vân Anh nói: “Tôi lại thấy không, chỉ nghĩ là không có gì làm thì đan một chút thôi”.
Vân Anh vẫn không thể hiểu được việc làm này, nói: “Ông làm lái xe cho Bạch Diệc Phi, chắc lương anh ta cho ông không ít chứ?”
“Cầm tiền mua khác với tự mình làm”, Tân Thu cười đáp.
Vân Anh vẫn không hiểu, nói: “Có gì khác chứ?”
Tân Thu nghe thấy vậy thì cuối cùng cũng dừng động tác, quay đầu nhìn Vân Anh, cười nói: “Mua một cái cũng không phải tiện lắm nhưng tôi thật sự không muốn mua mà muốn cảm nhận được niềm vui khi làm xong cái này”.
“Thật ra bất luận làm việc gì đều phải làm thật nghiêm túc, coi nó là việc tu hành rồi lĩnh ngộ trong quá trình làm, sẽ có niềm vui và thu hoạch khó ngờ”.
Nghe thấy vậy, Vân Anh ngây người ra, người đàn ông trước mặt rõ ràng là lái xe bình thường, vừa nhìn đã thấy bình thường. Nhưng vừa lên tiếng thì liền cảm thấy không bình thường.
Nghĩ mãi không ra, Vân Anh kiên quyết nói: “Muộn thế này rồi, ông không thấy sốt sắng sao?”
Tân Thu lắc đầu, sau đó tiếp tục làm.
Vân Anh thấy thế thì trầm ngâm một lúc, sau đó nói: “Nếu như vậy thì ông nghĩ xem có việc gì muốn làm, tôi có thể giúp ông hoàn thành, bởi vì…”.
“Sau tối nay, ông không còn cơ hội nữa rồi”.
Nói xong câu này, Vân Anh nhìn Tân Thu. Cô ta tưởng rằng Tân Thu sẽ kinh ngạc và tò mò nhưng thực tế lại không thế.
Tân Thu vẫn rất bình tĩnh, không có biểu cảm gì.
Vân Anh theo bản năng chau mày, lại thêm một câu: “Tối nay tôi sẽ giết ông”.
Nhưng Tân Thu vẫn bình tĩnh khiến Vân Anh thấy không vui. Làm gì có người bình thường nào khi nghe thấy có người muốn giết mình mà lại bình tĩnh thế?
Thái độ của Tân Thu khiến cô ta cảm thấy mình bị coi thường. Vì vậy cô ta tức giận, sầm mặt lại, giơ tay lên định tát sau đầu Tân Thu.
Nhưng đúng lúc này, Tân Thu thản nhiên nói: “Tôi tên là Tân Thu”.
Lời nói vừa dứt, Vân Anh dừng lại, toàn thân như cứng đờ.
Mặc dù nói, Nam Môn có nhiều cao thủ hơn phương bắc, thực lực cũng mạnh nhưng đến tận bây giờ họ vẫn không dám toàn lực tấn công chính là vì phương bắc có ba cao thủ ẩn thế. Đó là Tân Thu, Tử Y và một cao thủ thần bí nữa.
Và danh tiếng của Tân Thu, bất luận ở Nam Môn hay ở phương bắc không ai không biết. Bởi vì Tân Thu quá mạnh, mạnh đến nỗi họ không thể động đến.
Vì vậy, sau khi cứng đờ người, toàn thân cô ta theo bản năng run lên cầm cập. Cô ta không dám tin mà nhìn người đàn ông trung niên bình thường trước mặt mình.
Không ngờ ông ta lại là Tân Thu!
Trong mắt Vân Anh tràn đầy kinh hãi và chấn động!
Cô ta không nghi ngờ lời mà Tân Thu nói. Bởi vì, tất cả biểu hiện của Tân Thu hiện giờ đều là ung dung điềm tĩnh, đây không phải là việc người bình thường có thể làm được.
Tân Thu vẫn đang đan áo len, sau khi ông ta đâm qua được mũi đan thì trên mặt xuất hiện biểu cảm vui mừng, dường như vừa hoàn thành được việc lớn.
Vân Anh thu tay lại, đứng lên, hai tay nắm chặt rồi đặt trước người, cẩn thận hỏi: “Ông… Ông muốn giết tôi sao?”
Tân Thu nghe thấy vậy thì nhìn cô ta, khẽ cười, trong ánh mắt không nhìn thấy ý muốn tấn công, thậm chí còn nói với vẻ ấm áp: “Nếu tính ra, cô chắc còn là cháu gái của tôi đấy”.
Ẩn ý là ông nội sẽ không bao giờ giết cháu gái mình.
Nhưng Tân Thu nói cũng đúng. Về bề bậc thì Cát Tắc là đồ đệ của Tân Thu, Vân Anh lại là con gái của Cát Tắc, đúng là nên gọi một tiếng ông nội.
Nói như vậy nhưng Vân Anh vẫn không thấy được an ủi. Bởi vì vẫn còn một câu hỏi cô ta chưa nghĩ ra.
“Sao… Sao ông lại là lái xe của Bạch Diệc Phi? Muốn bảo vệ anh ta sao?”, Vân Anh nghi ngờ, hỏi.
Tân Thu thấy thế thì lắc đầu, nói: “Không phải! Không phải tôi bảo vệ anh ta mà là anh ta bảo vệ tôi”.
“Tại sao?”, Vân Anh hỏi tiếp. Dù sao thì Tân Thu là người lợi hại như vậy, còn cần Bạch Diệc Phi bảo vệ sao?
Tân Thu thản nhiên nói: “Bởi vì hiện giờ công lực của tôi giảm nhiều rồi. Bố cô muốn giết tôi, vì vậy tôi chỉ có thể bảo Bạch Diệc Phi bảo vệ thôi”.
Điều này khiến Vân Anh ngập ngừng, sau đó là kích động và vui mừng. Không bao lâu sau, cô ta lại thận trọng hơn.
Kể cả là hiện giờ thực lực của Tân Thu không như trước đây nhưng cô ta vẫn không dám lấy tính mạng đi cược.
Càng huống hồ, chỉ còn một bước cuối cùng để cô ta có được vị trí minh chủ của Liên minh võ giả Nam Môn. Trước đây cô ta đã tốn bao công sức, cô ta không thể cược tính mạng trong lúc quan trọng như này được. Nhưng đối với cô ta mà nói, giết được Tân Thu là điều quá hấp dẫn.
Bởi vì địa vị của Tân Thu vốn rất cao, thực lực mạnh. Nếu như cô ta giết được Tân Thu thì cô ta sẽ thành người uy vọng nhất trong đám đàm ông, vậy thì quyền kế thừa minh chủ liên minh võ giả sẽ rơi vào tay cô ta, chỉ e tất cả mọi người đều sùng bái cô ta như một vị thần.
Vì vậy, rốt cuộc có nên cược không?
…
Trên du thuyền, trên boong tàu, cabin vang lên tiếng hét chói tai.
Trên cửa sổ của du thuyền bốc lên làm khói dày. Tất cả mọi người đều đang hoảng loạn, có người thì thu dọn đồ đạc chạy tán loạn chứ không cầm bình cứu hỏa dập lửa. Nói chung là trên thuyền rất hỗn loạn.
Liên Âm nhìn thấy cảnh này thì sắc mặt âm trầm.
Nhưng trong lúc hỗn loạn này, không ai để ý đến phía sau du thuyền đáng lẽ ra phải có thuyền cứu sinh thì lúc này đã trên mặt biển.
Bên cạnh thuyền, Bạch Diệc Phi đã đẩy Tùng Lệ Tư lên trên, sau đó mình cũng trèo lên. Cuối cùng, anh cắt đứt dây thừng, lặng lẽ chèo thuyền rồi rời đi xa.
Thật ra thuyền cứu sinh có thể mở động cơ nhưng để không gây chú ý, Bạch Diệc Phi mới lặng lẽ chèo rời khỏi đây.
Và quả thật, họ rời đi mà không gây sự chú ý nào.
Trước đó anh đã cảm thấy có gì đó không ổn nên đã đến kho hàng, để tìm đường lui cho mình. Quả thật bây giờ đã có tác dụng.
Lúc này, Tùng Lệ Tư mặc áo ngủ mỏng, dựa vào thuyền cứu sinh run rẩy.
Cô ta vốn mặc rất mỏng nên ngồi trên biển một lúc liền bị gió thổi đến ớn lạnh.
Vì vậy Bạch Diệc Phi phát hiện ra, liền cởi áo khoác ngoài vứt cho cô ta.
Tùng Lệ Tư do dự một lát, sau đó vẫn khoác áo lên người.