Vân Anh cúi đầu nhìn điện thoại, sau đó sắc mặt dần trở nên khó coi.
Sau đó Vân Anh lại nói cái gì đó rồi hai người tự động rời đi.
Bạch Diệc Phi còn đang ngờ vực thì điện thoại di động của anh vang lên, vừa cầm lên xem liền nhìn thấy Trương Hoa Bân gọi tới.
"Đã điều tra được, chủ tiệm cà phê Mưa bụi tên là Triệu Hổ, có tám chi nhánh ở thành phố Thiên Bắc".
Bạch Diệc Phi nghe xong khẽ nhíu mày, anh chưa từng nghe qua về người tên là Triệu Hổ này.
Trương Hoa Bân tiếp tục nói: "Vừa rồi tôi đã điều tra người này, không có thông tin gì, nhưng có một điều là trước đây anh ta từng là tài xế của nhà họ Tùng".
"Lái xe của nhà họ Tùng?", Bạch Diệc Phi nhắc lại một lần nữa.
Trương Hoa Bân đáp: "Đúng, đó là tài xế của Tùng Vưu Minh, con trai của Tùng Thảo Tân, chỉ làm việc được hai năm".
Bạch Diệc Phi đột nhiên sửng sốt.
Tùng Vưu Minh!
Lúc này, anh chợt nhớ ra một điều kỳ lạ trong ngày cưới của Tùng Vưu Minh.
Anh luôn cảm thấy chắc chắn trong chuyện này uẩn khúc, nhưng lúc này anh không thể nghĩ ra được.
Rất nhanh, màn hình giám sát cho thấy Vân Anh đã trở lại Cảng Lam Ba.
Bạch Diệc Phi không còn thời gian suy nghĩ nữa, nhanh chóng tắt máy theo dõi, bước ra khỏi cửa, khóa lại rồi quay trở lại lầu.
Một lúc sau, Vân Anh đã trở về.
Cô ta đi tới ban công lầu hai, đi tới trước mặt Bạch Diệc Phi, xé bộ mặt nạ của Lý Tuyết ra, ném một cái mảnh sắt lên chiếc bàn bên cạnh Bạch Diệc Phi, trầm giọng hỏi: "Đây là đồ của anh?"
Ngay khi Bạch Diệc Phi nhìn thấy mảnh sắt này, trong lòng kinh ngạc không thôi.
Mạnh Lâm là một cao thủ trong cảnh giới võ thần ở Nam Môn, chắc hẳn nhiều người đều biết đến ông ta với một loại vũ khí quen thuộc.
Cho đến nay, không ai biết Mạnh Lâm đã chết, huống chi là ông ta đã truyền lại một số bí kíp của mình cho Bạch Diệc Phi.
Cho nên, làm sao Vân Anh lại biết được?
Đúng lúc này, Vân Anh lấy điện thoại ra, đưa cho Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi nhìn qua, phát hiện đó là một đoạn video.
Đoạn video quay trên sân thượng của khách sạn Kim Hào, Bạch Diệc Phi và Lương Vĩ Siêu đều đang đứng ở đó.
Khi đó, Bạch Diệc Phi đang cầm một con dao làm bằng các mảnh sắt, đối đầu với Lương Vĩ Siêu và những người khác.
Vân Anh trầm mặc, nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi nói: "Anh đừng có chối, đây là đồ của anh phải không".
Bạch Diệc Phi không thể phủ nhận, chỉ có thể gật đầu nói: "Đúng, là của tôi".
Vân Anh lại hỏi: "Cái đó của anh gọi là gì?"
Bạch Diệc Phi lắc đầu nói: "Thật ra cũng không phải của tôi. Tôi chỉ là nhìn thấy người khác dùng, nên có chút hứng thú, mới làm giả một cái".
Dứt lời, Vân Anh cầm mảnh sắt lên xem kỹ mấy lần, phát hiện trên đó có vết nứt nên gật đầu nói: "Đúng là không phải hàng thật".
Sau đó cô ta lại đặt mảnh sắt xuống, nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi hỏi: "Anh đã thấy nó ở đâu rồi? Ai đã sử dụng nó?"
Bạch Diệc Phi thờ ơ trả lời: "Ở trên bãi biển Lam Đảo. Lúc đó tôi nhìn thấy hai ông lão đánh nhau rất hay, giống như đang đóng phim vậy".
Vân Anh nghe vậy thì nheo mắt hỏi: "Họ không phát hiện ra anh à?"
“Đương nhiên là phát hiện ra", Bạch Diệc Phi liếc nhìn Vân Anh.
Vân Anh nhìn chằm chằm vào anh hỏi một lần nữa: "Vậy anh làm thế nào để thoát thân?"
Bạch Diệc Phi lập tức trả lời: "Thật ra, lần đầu tiên tôi gặp một ông lão có vũ khí này là lúc ông ta đang nướng cá. Ông ta mượn bật lửa của tôi vì không mang theo lửa, sau đó nhờ tôi giúp ông ta nướng cá".
Vân Anh ngay lập tức gật đầu: "Chính là ông ấy!"
Cô ta dừng lại một chút rồi hỏi: "Sau đó ông ta có cho anh cái gì không?"
"Không", Bạch Diệc Phi lắc đầu nói: "Không những không đưa, còn chưa trả lại bật lửa cho tôi nữa kìa".
Vân Anh nghe Bạch Diệc Phi nói vậy không khỏi thở phào nhẹ nhõm.
Bạch Diệc Phi tò mò hỏi: "Cô biết ông lão này sao?"
Vân Anh cười vỗ vai Bạch Diệc Phi nói: "Anh thật may mắn!"
Bạch Diệc Phàm làm ra vẻ khó hiểu.
Vân Anh nói: "Người đó là Mạnh Lâm. Ông ta là thủ lĩnh của môn phái Nam Môn Phi Hành, có điều người của môn phái này có kiêu ngạo khó thuần, vì vậy môn phái này được coi là môn phái đặc biệt trong số rất nhiều giáo phái".
"Đương nhiên, điều quan trọng nhất là Mạnh Lâm là một cao thủ mạnh nhất trong cảnh giới võ thần".
“Ông ấy đến từ cảnh giới võ thần?”, Bạch Diệc Phi sửng sốt, sau đó dường như anh nghĩ tới cái gì đó: “Tôi nghe nói hai mươi năm trước Nam Môn phái người xâm lược Lam Đảo...”
Vân Anh gật đầu và nói: "Đúng, chính là ông ấy, ông ấy đã dẫn dắt đội quân hai mươi năm trước".
Vân Anh bây giờ không còn nghi ngờ Bạch Diệc Phi nói nữa, bởi vì lời nói của Bạch Diệc Phi thật giả lẫn lộn, khiến cho người ta dễ dàng tin tưởng.
Sau đó Vân Anh giải thích: "Nam Môn Phi Hành là một môn phái rất ngay thẳng, bọn họ rất đoàn kết và ghét nhất những kẻ phản bội và trộm cắp".
"Nếu ai đó đánh cắp vũ khí của họ, thì họ sẽ đi khắp môn phái và diệt trừ tên trộm bằng mọi giá, đương nhiên, nếu trưởng môn phái và trưởng lão tự truyền lại thì không vấn đề gì".
"Nếu Mạnh Lâm đích thân truyền cho anh, bọn họ sẽ không truy cứu, coi như anh là đệ tử của môn phái".
"Người mà tôi nói với anh đã xem video này và muốn làm cho mọi chuyện rõ ràng".
"Đồ của anh chỉ là giả nên không thành vấn đề, anh có thể yên tâm hắn sẽ không làm gì anh".
Bạch Diệc Phi nghe xong gật đầu hỏi: "Vậy cô nói với hắn cái gì?"
"Tôi không nói gì cả", Vân Anh xua tay và ngồi vào bên cạnh: “Tôi đã nói với hắn là tôi sẽ giúp hắn tìm hiểu, bây giờ hiểu lầm đã được giải quyết, hắn sẽ không làm phiền anh nữa".
Bạch Diệc Phi lại gật đầu, không hỏi gì nữa.
Sau đó anh quay trở lại phòng liền nhìn thấy Lý Tuyết và bé con.
Bạch Diệc Phi vừa đi vào liền nhìn thấy Lý Tuyết đang cho con bú, sau đó ánh mắt anh liền dán vào ngực của Lý Tuyết.
Lý Tuyết nhìn thấy thì không khỏi đỏ mặt, mất tập trung vì bị Bạch Diệc Phi nhìn chằm chằm.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy con trai mình đang bú sữa, khiến trong lòng đột nhiên có chút khô khốc, ánh mắt Lý Tuyết càng ngày càng quyến rũ.
Ánh mắt Lý Tuyết cảnh cáo trừng Bạch Diệc Phi một cái, nói: "Vẫn còn ban ngày mà!"
Bạch Diệc Phi bị giọng nói của cô thức tỉnh, anh mỉm cười đi tới.
Vừa đi tới, Lý Tuyết đột nhiên hỏi anh: "Bao lâu nữa thì anh đi?"
Bạch Diệc Phi sững người, ngọn lửa khô nóng liền biến mất, nhẹ nhàng ôm lấy Lý Tuyết nói: "Còn 5 tiếng nữa".
“Có nguy hiểm không?”, Lý Tuyết lo lắng hỏi.
Bạch Diệc Phi khẽ lắc đầu nói: "Đối phương chỉ là cao thủ cấp thấp, kém xa so với anh, cho nên không nguy hiểm mấy".
“Ừ", Lý Tuyết yên tâm một chút, nhưng vẫn nhắc nhở anh: “Cẩn thận vẫn hơn”.
“Anh biết rồi", Bạch Diệc Phi gật đầu, nhẹ nhàng ôm lấy Lý Tuyết, Lý Tuyết cũng dựa vào vai của Bạch Diệc Phi.
Sau khi trải qua giây phút ấm áp, Lý Tuyết lại hỏi: "Em vẫn qua chỗ Hiểu Anh à?"
“Tạm thời anh sẽ không qua", Bạch Diệc Phi thở dài nói, “Bây giờ Lưu Quốc Trung vẫn còn đang tức giận, nếu anh qua đó mọi chuyện càng trở nên khó giải quyết".
"Vâng".
Trước khi đi, Vân Anh dịch dung cho Bạch Diệc Phi, làm một chiếc mặt nạ cho anh biến thành người khác.
Bạch Diệc Phi cực kỳ bái phục, nhưng sau khi anh lên máy bay, anh chợt bừng tỉnh, Vân Anh lại nhắc nhở anh.
Lúc mới lên máy bay, anh không để ý đến xung quanh quá nhiều, chỉ chợp mắt một chút.
Sau khi máy bay cất cánh, Bạch Diệc Phi mở mắt ra nhìn xung quanh, quả nhiên bị ánh mắt này làm cho giật mình.
Người ngồi bên cạnh anh lúc này lại là người môn phái Phi Hành.
Bạch Diệc Phi đã hóa trang thành một người khác, không hiểu sao người này còn có thể nhận ra anh!
Điều này có nghĩa là gì?
Thằng nhóc này nhất định là do Vân Anh sắp xếp, nếu không làm sao hắn có thể ngồi bên cạnh anh một cách trùng hợp như vậy?
Người đàn ông thấy Bạch Diệc Phi mở mắt ra, cười với anh nói: "Anh tỉnh rồi à?"
- ------------------