Lời nói của Bạch Diệc Phi quả thực không hề có ý châm chọc gì, chỉ là thực lòng muốn hỏi hắn ta có biết lái hay không, nhưng nghe vào tai Phan Bộ Đình lại trở thành khinh thường hắn ta.
“Đừng nói nhảm nữa, mau cút xuống đi!”, Phan Bộ Đình lập tức lạnh mặt.
Bạch Diệc Phi cũng không vì vậy mà thấy bực mình, anh gật đầu rồi nhảy xuống xe, ngồi vào hàng ghế cuối cùng.
Chỉ là anh vừa mới đặt mông ngồi xuống thì Phan Bộ Đình liền xoay người lại quát ầm lên: “Mày làm cái gì đấy? Ai cho mày ngồi ở đây hả, mày không biết thân phận của mày à? Cút ra khỏi thùng xe cho tao!”
Bạch Diệc Phi vẫn không hề tỏ ra bực mình, anh không muốn so đo với hắn ta, nhún vai một cái rồi bước xuống xe, đi đến thùng xe phía sau.
Anh cũng muốn xem xem Phan Bộ Đình định lái xe kiểu gì.
Người như Phan Bộ Đình nếu lái xe bình thường thì chắc chắn không có vấn đề gì cả, nhưng bọn họ hầu như chỉ quen lái loại xe tự động, còn loại xe côn thì hầu như không biết nên càng đừng nói đến loại xe tải thế này.
Phan Bộ Đình ngồi vào ghế lái, khởi động, vào số.
Xong sau khi vào số xe rồi thì hắn ta ngây ra: “Đây là loại số gì?”
Thấy hắn ta còn chẳng rõ là số gì, Lưu Hiểu Anh không khỏi nói một câu: “Có biết lái không hả?”
Phan Bộ Đình nghe xong liền cảm thấy mình sắp mất hết cả mặt mũi nên cắn răng vào số lung tung, chân đạp vào côn từ từ nhả ra nhưng kết quả là chiếc xe chẳng hề động đậy.
Tiếp đó, hắn ta lại không cam tâm thử thêm vài lần nữa, lần này hắn thả mạnh côn ra, kết quả chiếc xe tải chỉ giật lên một cái sau đó lập tức chết máy.
Lưu Hiểu Anh thấy vậy liền lộ ra biểu cảm khinh bỉ.
Ngô Vân cũng trông thấy, cảm thấy có chút xấu hổ bèn nói với Phan Bộ Đình: “Nếu đã đưa theo tài xế rồi thì cứ để tài xế lái xe đi, làm gì có kiểu tài xế ngồi xe mà không lái xe chứ?”
Câu nói này coi như cho Phan Bộ Đình lý do để đỡ bị mất mặt, Phan Bộ Đình quả thực không biết lái, cuối cùng chỉ đành không cam tâm bước xuống xe.
Lúc này Bạch Diệc Phi mới quay lại ngồi trên ghế lái, lái xe về phía khách sạn.
Do âm thanh của xe tải tương đối ồn, Bạch Diệc Phi và Lưu Hiểu Anh liền nhỏ giọng nói chuyện với nhau.
“Hôm nay đặc biệt mời một vị đầu bếp đến để anh ta chiêu đãi mọi người thật tốt”.
“Mời ai vậy?”
“Chính là vị đầu bếp của nhà họ Diệp, bị anh kéo về rồi, sau khi Diệp Hoan biết được chuyện này còn chửi cho anh một trận nữa”.
“Ha ha… vậy thì anh nấu ăn ngon hay là anh ta nấu ăn ngon hơn?”
“Đương nhiên là anh rồi”.
“Chẳng khiêm tốn chút nào!”
Ngô Vân và Phan Bộ Đình ngồi ngay hàng ghế phía sau thấy Lưu Hiểu Anh và tài xế nói chuyện rõ là rôm rả, mặt bọn họ đều tỏ vẻ khó chịu.
Sau khi xe đến khách sạn, cả hàng người lần lượt bước xuống xe.
Trước đây ở đảo Lam cũng có khách sạn, nhưng khách sạn trước đây chỉ có những gia tộc hào môn mới có đủ tiền để vào đây.
Mà sau một quá trình thay đổi thì đến nay, cả những người dân bình thường cũng có thể vào đây ăn uống trung bình một lần một ngày.
Cho nên người trong khách sạn cực kỳ đông.
Lúc bọn họ đi vào trong sảnh chính, Phan Bộ Đình đưa tay chặn Bạch Diệc Phi lại, lạnh giọng trách mắng: “Một gã tài xế như mày đi theo vào đây làm cái gì?”
Ngô Vân thấy vậy cũng nói theo: “Đúng đó, anh là một tài xế có biết mình phải làm gì không?”
Sau đó lại quay đầu nói với Lưu Hiểu Anh: “Hiểu Anh à, em tìm tài xế ở đâu vậy? Sao lại chẳng hiểu chuyện gì cả?”
Lưu Hiểu Anh không quen nhìn bọn họ cứ gọi Bạch Diệc Phi là tài xế, bèn đi thẳng qua rồi nắm chặt lấy tay Bạch Diệc Phi nói: “Mẹ, con chính thức giới thiệu một chút”.
Bạch Diệc Phi lập tức buông tay cô ta ra, cười nói với Ngô Vân: “Đúng là nên giới thiệu cho mọi người một chút về khách sạn tốt nhất ở thành phố Quang Minh, các món ăn ở đây quả thực rất ngon, mọi người cứ thoải mái thưởng thức”.
Lưu Hiểu Anh rất ngạc nhiên nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi.
Mà động tác nhỏ kia của anh cũng đã bị Ngô Vân nhìn thấy, Ngô Vân bất giác nhíu chặt lông mày, đồng thời cũng nảy lên một suy đoán không mấy tốt đẹp.
Đợi đến khi Ngô Vân và Phan Bộ Đình đi lên tầng trên, Lưu Hiểu Anh mới ghé đến bên cạnh Bạch Diệc Phi hỏi nhỏ: “Anh làm gì mà không nói cho mẹ em biết?”
Bạch Diệc Phi cũng nhỏ giọng đáp: “Ăn cơm trước đi, nếu không chút nữa đến ăn cũng không được ngon”.
Lưu Hiểu Anh trợn mắt lườm Bạch Diệc Phi một cái, đồng thời cũng biết đây không phải là thời cơ tốt nhất để nói ra, nên lại nói với Bạch Diệc Phi: “Thế anh đành phải tủi thân chút vậy”.
“Không tủi thân, anh sợ em tủi thân”, Bạch Diệc Phi khẽ cười, lắc đầu.
Nhưng đúng vào lúc này, sau khi bước vài bước, Ngô Vân thấy Lưu Hiểu Anh vẫn chưa đi theo nên quay đầu lại quát lên một câu: “Làm cái gì đấy? Còn không đi theo à?”
…
Nhìn ba người bọn họ đi lên tầng trên, Bạch Diệc Phi không khỏi thở dài một cái.
Vừa rồi nói là vì để ý đến cảm xúc của Ngô Vân, mới không nói cho bà ta biết mối quan hệ giữa anh và Lưu Hiểu Anh, nhưng trên thực tế thì sao?
Đó chỉ là một phần của nguyên nhân, mà nguyên nhân chính là do Bạch Diệc Phi không có đủ tự tin.
Anh đã có vợ và con rồi, lại nói với mẹ của Lưu Hiểu Anh là anh muốn ở bên cạnh Lưu Hiểu Anh, sợ là sẽ không có ai chấp nhận được điều này.
Mà Bạch Diệc Phi lúc này mới vừa hiểu được lời của Lý Cường Đông nói, hôn nhân quả thực là chuyện của hai gia đình, bây giờ thì đã biến thành ba gia đình.
…
Sau khi bước vào trong căn phòng VIP của khách sạn, Ngô Vân liền nói cho Lưu Hiểu Anh một trận: “Đây là trong nước chứ không phải ở nước ngoài, đừng có tuỳ tiện nắm tay nắm chân người khác”.
“Còn có, bây giờ con đã là viện trưởng của một bệnh viện, cần phải giữ hình tượng của mình mọi lúc mọi nơi”.
“Ở trước mặt đám nhân viên của mình, con phải có dáng của một lãnh đạo, đừng có vô tâm vô phế như thế, chẳng có cái uy của lãnh đạo gì cả”.
Lưu Hiểu Anh cúi thấp đầu không đáp lại.
Phan Bộ Đình vừa cười vừa nói: “Cô à, như vậy có thể thấy được tính cách của Hiểu Anh rất tốt, cũng không phải người thích ra oai với nhân viên, điều này mới chiếm được tình cảm của mọi người đúng không?”
Ngô Vân hừ một tiếng nói: “Cháu ấy à, nhìn không ra khuyết điểm của Hiểu Anh, dùng một câu nói để hình dung, là câu gì ấy nhỉ, trong mắt người tình ai cũng là Tây Thi”.
Phan Bộ Đình khẽ mỉm cười, coi như ngầm thừa nhận.
Lưu Hiểu Anh thì lại tỏ vẻ cực kỳ mất kiên nhẫn.
Qua một lúc, nhân viên phục vụ bưng nguyên một bàn thức ăn ngon mắt lên, Ngô Vân và Phan Bộ Đình thấy vậy thì gương mặt đều tỏ vẻ vui mừng.
Lưu Hiểu Anh sợ Ngô Vân tiếp tục càm ràm liền vội vàng nói: “Mẹ, mau ăn thôi”.
Ngô Vân quả thực bị mấy món ăn này hấp dẫn, bèn cầm đũa lên vừa ăn vừa khen không ngớt: “Món này ngon quá, Bộ Định cháu cũng mau nếm thử đi”.
Lưu Hiểu Anh nhìn thấy mẹ mình ăn đến là vui vẻ thì trong lòng vừa vui mừng nhưng đồng thời cũng suy nghĩ, nếu như bọn họ được ăn những món ăn do Bạch Diệc Phi nấu thì không biết sẽ có biểu cảm thế nào?
Đúng vào lúc này, một người đàn ông trung niên mặc vest bước vào, ông ta đi đến trước mặt Lưu Hiểu Anh, khẽ khom người nói: “Viện trưởng Lưu, tôi là giám đốc của khách sạn, tôi họ Vương”.
“Cô có hài lòng với những món ăn hôm nay không ạ?”
Lưu Hiểu Anh cười gật đầu nói: “Hài lòng”.
Giám đốc Vương cũng mỉm cười: “Viện trưởng Lưu hài lòng thì tốt quá, hài lòng thì tốt quá”.
“Giám đốc Vương vất vả rồi”, Lưu Hiểu Anh lại nói.
Giám đốc Vương vội xua tay nói: “Đâu có đâu có? Nên làm mà thôi, nếu không có ông chủ Bạch thì việc kinh doanh của chúng tôi làm sao mà tốt thế này được”.
Giám đốc Vương không biết mối quan hệ giữa Lưu Hiểu Anh và Bạch Diệc Phi, nhưng ông ta cũng biết Lưu Hiểu Anh là người của Bạch Diệc Phi, cho nên ông ta mới không dám sơ suất.
Ngô Vân nghe thấy câu này liền đặt đũa xuống, có chút tò mò hỏi: “Cái gì mà nên làm? Giám đốc Vương, món ăn của khách sạn các ông nấu ngon như thế, việc kinh doanh tốt là chuyện bình thường không phải à? Có liên quan gì đến ông chủ gì kia không?”
Giám đốc Vương nghe thấy câu này bèn vội vàng nói: “Thưa chị, câu nói này của chị có chưa đúng, ngoài khách sạn của chúng tôi ra, còn có cả việc kinh doanh của cả thành phố Quang Minh này, còn có cuộc sống của người dân nơi đây, đều nhờ vào ông chủ Bạch cả, nếu không phải vì anh ấy thì chúng tôi làm gì có cuộc sống tốt thế này”.
Ngô Vân nghe xong câu này thì có chút không tin: “Thực sự giỏi như vậy sao, nghe mấy người nói cứ như là đấng cứu thế ấy?”
“Còn không phải sao!”, giám đốc Vương lập tức gật đầu: “Ông chủ Bạch đúng thật là đấng cứu thế của chúng tôi”.
Phan Bộ Đình thấy Ngô Vân có vẻ hứng thú nên vẫy tay với giám đốc Vương nói: “Giám đốc Vương, hay là ông ngồi xuống đây từ từ kể cho chúng tôi nghe?”
Giám đốc Vương đầu tiên là nhìn Lưu Hiểu Anh một cái, sau đó tỏ vẻ khó xử nói: “Cái này thì tôi không dám”.
Lưu Hiểu Anh thấy vậy, khẽ mỉm cười nói: “Ngồi đi, không sao”.
Giám đốc Vương nghe thấy câu này thì bất ngờ kích động hẳn lên, cứ như là Bạch Diệc Phi đã chấp nhận ông ta vậy.
Cho nên giám đốc Vương liền ngồi xuống, sau đó nghiêm túc kể: “Chị à, nhìn chị có lẽ là lần đầu tiên đến đảo Lam đúng không?”
Ngô Vân gật đầu: “Đúng là lần đầu tiên, sao thế?”