Người quản lý của Hứa Thiến bước lên phía trước, một tay chỉ về phía Bạch Diệc Phi vừa giận giữ lên giọng: “Giám đốc Thẩm, nhân viên phụ trách dự án bên nhà đầu tư bảo chúng tôi cút đi, theo anh thì việc này giải quyết thế nào?”
Nghe vậy, Thẩm Phàm cau mày.
“Cậu là ai? Ý cậu là kêu cô Hứa Thiến đây cút đi sao?”, Thẩm Phàm tiến đến trước mặt Bạch Diệc Phi. Đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy Bạch Diệc Phi nên không hề biết thân phận của anh.
Bạch Diệc Phi không thèm để ý đến Thẩm Phàm.
Lúc này Thẩm Phàm mới chú ý đến tay Bạch Diệc Phi và Lý Tuyết đang nắm rất chặt.
Nếu nói về năng lực thì Lý Tuyết cũng không xuất chúng, về chuyên ngành thì cũng không thực sự phù hợp. Nói đúng ra thì Thế Kỷ sẽ không tuyển dụng cô ấy, nhưng cũng vừa may khi phỏng vấn Thẩm Phàm lại nhìn thấy cô ấy.
Vẻ xinh đẹp của Lý Tuyết thì khỏi cần bàn nữa, Thẩm Phàm để mắt tới cô ấy cũng là điều dễ hiểu.
Trong công việc, có rất nhiều quy tắc ngầm, thế nên Thẩm Phàm tuyển Lý Tuyết vào cũng có vài phần là mục đích cá nhân.
Giờ lại thấy Lý Tuyết và Bạch Diệc Phi nắm tay thân mật như vậy, trong lòng vừa cảm thấy khó chịu lại vừa nảy sinh ý nghĩ thù địch với Bạch Diệc Phi.
“Cậu thanh niên này, chắc cậu không biết, công ty Thế Kỷ cũng thuộc tập đoàn Hầu Tước. Hiện nay, Hầu Tước rất coi trọng dự án quảng cáo này, cậu gây chuyện như vậy sẽ không có kết quả gì tốt đẹp đâu!”
Bạch Diệc Phi sớm đã nhận ra sự háo sắc trong ánh mắt của Thẩm Phàm khi nhìn Lý Tuyết. Anh lập tức nghiêng người che cho cô, nói giọng không vui vẻ: “Anh là ai? Có đủ tư cách để nói chuyện với tôi không?”
Thẩm Phàm bị Bạch Diệc Phi làm cho phát cáu: “Tôi là ai? Được! Tôi sẽ nói cho cậu biết, tôi là Tổng giám đốc của Công ty Quảng cáo Thế kỷ! Cậu chẳng qua cũng chỉ là nhân viên phụ trách bên nhà đầu tư phái đến, người không có tư cách nói chuyện với tôi là cậu mới phải!”
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì khẽ cau mày, rồi lạnh nhạt nói: “Nếu ông là Tổng giám đốc, nói lời chắc sẽ giữ lời nhỉ? Vậy thì mau mau đuổi hai người kia cút ngay đi cho tôi.”
“Cậu nói gì?”, Thẩm Phàm nghi ngờ khả năng nghe hiểu của mình.
Người quản lý của Hứa Thiến nghe xong những lời này thì tức đến xịt máu mắt, phun ra những lời thô tục: “Loại chó điên này, có cút thì cũng là mày cút!”
Bạch Diệc Phi khẽ hắng giọng: “Tôi phụ trách quảng cáo của doanh nghiệp, môi trường làm việc, người quản lý và nghiệm thu dự án tôi đều có thẩm quyền quyết định”.
Thẩm Phàm bật cười: “Cậu có phải là ngố rồi không? Hứa Thiến là ai? Cô ấy là ngôi sao lớn, là người dẫn chương trình nổi tiếng, cậu dám đắc tội sao? Đừng nói là cậu, kể cả là lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Hầu Tước tới đây thì cũng cần phải khách sáo đấy!”
“Nếu cậu còn tiếp tục gây rối ở đây, lãnh đạo cấp cao của tập đoàn Hầu Tước biết được, thì chắc chắn cậu chỉ còn nước bị đuổi việc!”
Bạch Diệc Phi không thèm để ý: “Thế thì sao?”
“A!”, Thẩm Phàm tức đến bật cười: “Được, hôm nay tôi sẽ cho cậy chết một cách rõ ràng!”
Nói xong, Thẩm Phàm cầm điện thoai, nhấn nút gọi.
Alo, trợ lý Long. bên phía Thế Kỷ chúng tôi đang quay quảng cáo. Phía tập đoàn có một người đến gây chuyện, mong trợ lý Long có thể đích thân tới đầy một chuyến”.
Gác máy, Thẩm Phàm tỏ ra đắc ý: “Đợi nhé! Đợi trợ lý Long đến đây thì cậu không còn chốn dung thân ở đất này nữa đâu”.
Bạch Diệc Phi vẫn giữ vẻ lạnh lùng, chẳng có chút biểu cảm gì.
Những người xung quanh đều nhìn Bạch Diệc Phi với con mắt tiếc nuối. Vì một cô gái mà ra tay hủy cả tiến độ, đúng là không đáng.
Hứa Thiến dù sao cũng là ngôi sao lớn, rất khó khăn mới mời được. Còn tập đoàn Hầu Trước cũng là tập đoàn lớn, càng không nên đắc tội.
Lúc này Hứa Thiên và người quản lý của cô ta đang cười thầm trong bụng, còn ngoài mặt thì vênh váo. Bọn họ nhìn Bạch Diệc Phi với ánh mắt châm biếm, khinh bỉ.
Khoảng hai mươi phút sau, Long Linh Linh lái xe riêng tới trường quay. Long Linh Linh tìm tới thì mọi người cũng tự động dẹp sang một bên.
Thẩm Phàm ngay khi nhìn thấy Long Linh Linh trong bộ đồ công sở, vốn dĩ đang đứng thẳng liền vội vàng cúi mình để đón tiếp: “Trợ lý Long, cô đến rồi sao...".
Long Linh Linh nét mặt không hài lòng, khó chịu hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Thẩm Phàm lập tức trả lời: “Là như thế này, gần đây có một nhân viên mới, vừa rồi đã mắc một lỗi lớn nên cô Hứa Thiến mới có lòng tốt nhắc nhỏ vài câu. Vậy mà người phụ trách nghiệm thu quảng cáo bên tập đoàn lại một mực đòi đuổi cô Hứa Thiến cút đi, như vậy chẳng phải là làm ảnh hưởng tiến độ ghi hình của chúng tôi sao? Trợ lý Long xem thử xem việc này...”.
Long Linh Linh vừa nghe chuyện vừa nhìn theo hướng tay Thẩm Phàm chỉ. Thoáng nhìn đã nhận ra Bạch Diệc Phi đang đứng ở đó.
Long Linh Linh tim đập mạnh.
Nhưng sau đó nhìn thấy Lý Tuyết đang đứng nép sau Bạch Diệc Phi, và đôi tay đang nắm chặt của họ liền lập tức hiểu ra nguyên nhân Bạch Diệc Phi nằng nặc đòi đến Thế Kỷ. Cũng chính vì vậy, mà trong lòng có chút buồn tủi, nghẹn lòng.
Người quản lý của Hứa Thiến cũng tiến đến nói với Long Linh Linh: “Trợ lý Long, diễn biến của sự việc thì cô cũng biết rồi, tên kia thực sự là quá ngang ngược, nhất quyết đòi chúng tôi cút đi. Hơn nữa còn rất thiếu tôn trọng cô Hứa Thiến”.
“Cô Hứa Thiến bình thường rất bận, cũng không có thời gian để lãng phí ở đây. Vậy nên, nếu như phía các cô không cho chúng tôi một lời giải thích thỏa đáng, thì chúng tôi sẽ không quay nữa”.
Long Linh Linh nghe vậy, lạnh lùng nói với người quản lý của Hứa Thiến: “Vậy thì đừng quay nữa.”
“Sao cơ?”
Mọi người đều ngỡ ngàng.
Người quản lý của Hứa Thiên cũng đờ ra, sau đó không thể tin nổi mà hỏi lại: “Trợ lý Long, cô chắc chắn chứ?”
Long Linh Linh xầm mặt: “Tôi chắc chắn, các người cút đi!”
Lời này nói ra thật sự không nể mặt bọn họ chút nào.
Hứa Thiến và người quản lý đứng hình, hoàn toàn không thể ngờ rằng Long Linh Linh sẽ nói như vậy.
Thẩm Phàm đứng bên cạnh lại càng không thể ngờ được Long Linh Linh lại xử lý mọi chuyện như vậy, nên cũng đứng ngẩn ra.
Sau đó Thẩm Phàm ghé sát Long Linh Linh, có chút lo lắng hỏi nhỏ: “Trợ lý Long, Hứa Thiến là do cổ đông Trương bên tập đoàn mời tới đấy, cô có muốn nghĩ lại không?”
Cổ đông Trương là một cổ đông của tập đoàn Hầu Tước, trợ lý Long là trợ lý của chủ tịch, hai bên đều không thể đắc tội.
Còn Hứa Thiến bây giờ đã tức đến phát điên rồi, từ khi bước vào showbiz đến nay, cô ta chưa bao giờ phải chịu ấm ức như thế này. Càng chưa có ai dám đối xử với cô ta ngạo mạn như vậy.
Người quản lý hiểu rõ suy nghĩ của Hứa Thiến, nên lập tức nhanh tay cầm điện thoại gọi cho cổ đông Trương.
Vừa gác máy, người quản lý lạnh lùng nhìn Long Linh Linh, giọng nói cũng không còn thân thiện: “Trợ lý gì chứ? Chẳng có tý năng lực xử lý gì cả, theo tôi thì cũng chẳng rõ là cô em từ đâu đến, cũng chỉ biết ra oai bắt nạt người khác. Nói thẳng ra thì cũng chỉ là trợ lý mà thôi, một câu của chủ tịch tập đoàn thì cô cũng đi đời rồi!”
Long Linh Linh nghe vậy nét mặt không hài lòng, ánh mắt cũng trở nên sắc lạnh.
Những người xung quanh cũng không khỏi lo lắng, lần này đúng là xong thật rồi.
Chân dài đi với đại gia là chuyện thường gặp, người khác cũng sẽ không nói gì. Nhưng chuyện rắc rối này, lại là vì một nhân viên mới, đắc tội với Hứa Thiến, lại còn đắc tội với cả cổ đông tập đoàn Hầu Tước. Đã vậy lại còn liên lụy đến trợ lý Long, nói không chừng cô còn bị đuổi việc nữa.
Nghĩ tới đây, Lý Tuyết bỗng cảm thấy áy náy trong lòng.
Mọi việc đều là vì cô mà ra. Nếu như không phải là tại cô, thì mọi chuyện cũng không bị làm lớn đến vậy, thâm chí còn có thể khiến Bạch Diệc Phi và đồng nghiệp của anh cùng bị mất việc.
Chỉ một lát sau, Trương Vinh đã tới.
Trương Vinh vừa đến, chưa nhìn rõ mặt ai đã mắng Long Linh Linh tới tấp.
“Trợ lý Long, cô sao vậy hả? Lời của một cổ đông như tôi mà cô cũng dám làm trái sao? Có phải là cô không coi chủ tịch ra gì không? Mẹ kiếp, tôi mời người quay quảng cáo cô cũng can dự vào hả?”
Hứa Thiến đi tới, đứng sau lưng Trương Vinh, giọng kiêu ngạo: “Anh Trương, anh xem đám người của công ty anh này, ai ai cũng bắt nạt em!”