Nhưng trên thực tế, ông ta hiểu rất rõ về thành phố Quang Minh và thành phố Triều Dương.
Bạch Diệc Phi thản nhiên đáp: “Chú yên tâm! Đợi khi chiến tranh kết thúc thì nơi đây vẫn do chú quản lý. Hơn nữa tôi cũng sẽ ủng hộ chú kiến thiết khu số 2 hoàn thiện hơn”.
Trịnh Tùng nghe thấy lời này thì trong lòng như thở phào nhẹ nhõm. Ông ta cảm kích nói: “Vậy thì tôi cảm ơn anh Bạch trước!”
Bạch Diệc Phi giơ tay lên nói: “Chú Trịnh! Trên người chú vẫn còn vết thương, xử lý trước đi đã. Hiểu Anh”.
Lưu Hiểu Anh lập tức đi lên trước một bước, nói: “Phiền chú bố trí một phòng sạch sẽ một chút”.
…
Trịnh Tùng đến phòng xử lý vết thương, còn dặn dò thuộc hạ dọn dẹp nơi này.
Bạch Diệc Phi và Lý Cường Đông vẫn đứng ở trên quảng trường. Hai người lặng lẽ nhìn nhau, hồi lâu không nói lời nào.
Không biết bao lâu, Bạch Diệc Phi đột nhiên lên tiếng: “Bố à! Con xin lỗi, con…”.
“Tuyết Nhi không phải loại người nhỏ nhen đâu”, Lý Cường Đông ngắt lời Bạch Diệc Phi, nói: “Con bé rất yêu con, yêu đến mức có thể bao dung tất cả cho con”.
“Lời con nói, ngay từ đầu bố đã biết con không phải là người bình thường, tất nhiên sẽ không yêu cầu con theo cách yêu cầu với người bình thường”.
“Càng huống hồ, Hiểu Anh cũng là cô gái tốt…”.
Trước tiên Bạch Diệc Phi ngây người ra, sau đó anh phản ứng lại. Hóa ra Lý Cường Đông đã hiểu lầm ý của anh nên anh vội khoát tay nói: “Bố ơi! Không phải, không phải con định nói chuyện đó”.
“Con muốn nói là, có lẽ con phụ lòng mong mỏi của mọi người rồi, con không làm được như kỳ vọng của mọi người”, nói xong, anh cười khổ nói tiếp: “Có lẽ mọi người thấy người làm việc lớn sẽ không bị lung lay bởi ‘nữ nhi tình’ nhưng đối với con mà nói, đây lại là điều quan trọng nhất”.
“Điều này còn quan trọng hơn nhiều cái mà bố gọi là ‘người được lựa chọn hay người kế thừa gia tộc’”.
Lý Cường Đông nhìn Bạch Diệc Phi rồi khẽ lắc đầu, nói: “Thật ra chuyện này đâu có mâu thuẫn”.
…
Lưu Hiểu Anh xử lý xong vết thương của Trịnh Tùng rồi đến phòng tắm rửa tay. Trịnh Ngữ Yên cũng đi theo, có chút ngượng ngùng hỏi: “Chị Hiểu Anh! Tôi có thể hỏi một câu không?”
“Ừm! Cô hỏi đi”, Lưu Hiểu Anh vừa rửa tay vừa đáp.
Trịnh Ngữ Yên ngập ngừng một lát mới hỏi: “Đó là… Mối quan hệ giữa chị và chú là gì?”
Lưu Hiểu Anh ngây người ra, hỏi lại: “Chú ư?”
Sau đó Lưu Hiểu Anh mới phản ứng lại. Cô hóa trang cho Bạch Diệc Phi thành ông chú hơn bốn mươi tuổi. Vì vậy lúc này cô ta không kìm nổi mà bật cười.
Trịnh Ngữ Yên nhìn thấy Lưu Hiểu Anh cười thì cũng phản ứng lại. Sau đó cô ta ngại ngùng cười gượng rồi áy náy nói: “Xin lỗi, là anh Bạch mới đúng”.
Vừa hay Lưu Hiểu Anh rửa tay xong, cô lấy một tờ giấy vừa lau tay vừa bình thản hỏi: “Vậy cô thì sao? Có mối quan hệ gì với anh ấy?”
Trịnh Ngữ Yên thấy dáng vẻ tùy ý của Lưu Hiểu Anh thì cảm thấy có chút lúng túng, sau đó theo bản năng đáp một câu: “Tôi là vợ chưa cưới của anh ấy”.
Sau khi nghe thấy vậy thì Lưu Hiểu Anh cũng không kinh ngạc mà chỉ thấy hứng thú rồi nhếch lông mày, hỏi: “Thật à?”
Thấy dáng vẻ đó của Lưu Hiểu Anh, Trịnh Ngữ Yên đột nhiên chột dạ, sau đó lùi về sau, cúi đầu nói: “Nhưng… Là giả thôi”.
Lưu Hiểu Anh thấy vậy thì mỉm cười chứ không bất ngờ, sau đó cô ta lại hỏi: “Cô thích anh ấy đúng không?”
“Tôi đâu có!”, Trịnh Ngữ Yên theo bản năng phủ nhận luôn. Nhưng sau khi phủ nhận cô ta lại ngập ngừng, dường như có chút hối hận, ấp úng nói: “Tôi… Tôi…”.
Cô ta ấp úng hồi lâu vẫn không nói nên lời, ngược lại còn xấu hổ rồi cúi đầu xuống.
Lưu Hiểu Anh chỉ khẽ cười, nói: “Cô vẫn còn nhỏ, có những thứ nên nhân lúc còn sớm mà từ bỏ thì tốt hơn”.
“Tôi không còn nhỏ nữa”, Trịnh Ngữ Yên phản bác.
Lưu Hiểu Anh thản nhiên nói: “Anh ấy kết hôn rồi”.
Trịnh Ngữ Yên lập tức ngây người ra.
“Anh ấy không những kết hôn rồi mà còn có cả con nữa. Vợ anh ấy là người phụ nữ còn xinh hơn cả tôi nữa. Không lâu trước đó cô ấy đã sinh được một cặp song sinh. Họ rất yêu nhau”, Lưu Hiểu Anh ngậm ngùi, nói tiếp: “Họ yêu nhau đến mức có thể hi sinh tính mạng vì nhau”.
Trịnh Ngữ Yên ngây người nhìn Lưu Hiểu Anh, càng nghe thì biểu cảm càng không được tự nhiên, nói: “Anh Bạch tốt như vậy thì đó là… Điều đương nhiên mà”.
“Cô nói đúng!”, Lưu Hiểu Anh cười, sau đó xoay người rời đi.
…
Trong nhà giam của nhà họ Trịnh, Mạnh Giai bị xích sắt trói chặt trên tường. Bởi vì hai chân của cô ta bị Bạch Diệc Phi đánh phế nên cô ta ngồi trên đất và hai chân cũng đã được bó bột.
Cô ta bất lực cúi đầu xuống, tóc tai rũ rượi, trông rất thê thảm.
Ở cửa nhà giam có mấy vệ sĩ của nhà họ Trịnh, họ đang đứng nói chuyện với nhau.
“Cô em này trông xinh đấy chứ”.
“Body cũng ok nữa”.
“Hình như là cao thủ cấp 2”.
“Ông đây cả đời chưa được nếm thử mùi vị của cao thủ cấp 2 bao giờ”.
“Ha ha…”.
“Được rồi, được rồi, nói thôi chứ không là phạm tội lớn đấy”.
“Sợ gì chứ? Nếu không phải tại ả ta thì suýt nữa ông Trịnh nhà chúng ta mất mạng rồi. Chúng ta làm thế với ả cũng là báo thù cho ông Trịnh, chắc chắn ông ấy sẽ không trách chúng ta đâu”.
“Ha ha… Nói cũng phải”, họ không kiêng kị gì cứ trêu ghẹo Mạnh Giai, trong mắt đều là vẻ dâm đãng. Đam Mỹ Hài
Nhưng đúng lúc này, một vệ sĩ trong đó đột nhiên bị ăn một cái tát.
“Bốp” một tiếng, trong nhà giam nghe thấy rất rõ.
Tên vệ sĩ ngây người ra, sau đó lấy dao ra xoay người lại, phẫn nộ quát: “Mẹ kiếp! Kẻ nào dám đánh tao?”
Nhưng sau khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì hắn sợ chết khiếp. Mấy người còn lại cũng xoay người lại, nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì tất cả đều im re.
Ban ngày họ tận mắt chứng kiến Bạch Diệc Phi lợi hại như vậy, vì vậy trong mắt họ Bạch Diệc Phi như một vị thần, họ cung kính còn chưa hết nữa ý chứ.
“Anh Bạch!”
“Anh Bạch!”
Mấy người vội đặt dao xuống, khẽ khom người xuống cung kính với Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi chỉ quét nhìn họ một cái rồi nói: “Mở cửa ra”.
Một hộ vệ vội lên trước mở cửa, cung kính nói: “Mời anh Bạch vào”.
Bạch Diệc Phi đi vào bên trong, lúc đi đến cửa thì đột nhiên dừng lại nói với vệ sĩ bị ăn tát kia, hỏi: “Có biết tại sao tôi tát anh không?”
Tên vệ sĩ đó ngây người một lát, sau đó vội đáp: “Xin lỗi anh Bạch, do tôi xấu tính, tôi không nên có ý đồ xấu với cô ta”.
“Không phải chuyện đó”, Bạch Diệc Phi thản nhiên nói.
“Á?”, vệ sĩ đơ người tại chỗ.
Bạch Diệc Phi trầm giọng nói: “Là vì anh không tôn trọng phụ nữ”.
Sau khi nói xong, anh không để ý đến tên vệ sĩ đó mà đi vào trong.
Vệ sĩ sau khi nghe thấy thì lại cúi đầu nói: “Anh Bạch! Xin lỗi, tôi sai rồi”.
Còn Bạch Diệc Phi lúc này đã đi đến trước mặt Mạnh Giai. Cô ta vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì ánh mắt tràn đầy sự sợ hãi.
Bạch Diệc Phi ngồi xổm, sau khi nhìn một lượt thì anh giơ tay nắm chặt xích sắt trói trên người cô ta.
“Rắc rắc!”, xích sắt bị cắt đứt.
Mạnh Giai ngơ ngác nhìn anh. Bạch Diệc Phi thản nhiên nói: “Chân gãy rồi thì cũng không chạy được, sau này không cần khóa nữa”.
“Vâng!”
Tiếp đó anh khom người bế Mạnh Giai lên. Cô ta thấy thế thì sợ đến nỗi toàn thân run rẩy, co rúm lại, trong lòng vô cùng sợ hãi. Không biết Bạch Diệc Phi định làm gì với cô ta.
Một lúc sau, Bạch Diệc Phi đặt cô ta vào trong phòng, chỉ có một chiếc giường.
Sau khi đặt Mạnh Giai xuống, anh đứng dậy nhìn cô ta nói: “Tôi nói lời là giữ lời! Đã đồng ý không giết cô thì sẽ không giết nhưng chỉ có thể bảo đảm là tôi không giết cô thôi”, nói xong anh xoay người rời đi.