Càng huống hồ, Bạch Diệc Phi bị Cát Nhĩ đánh một cái vào đầu gối nhưng anh không bị thương.
Bạch Diệc Phi phủi bụi bặm trên người rồi nói với Cát Nhĩ: “Đến lượt tao rồi”.
Cát Nhĩ nghe thấy vậy thì lập tức chau mày. Một lát sau, Bạch Diệc Phi giống như Cát Nhĩ ban nãy, chân giậm mạnh trên đất, sau khi giậm ra một cái hố thì xông về phía Cát Nhĩ.
Cát Nhĩ thì hừ lạnh một tiếng rồi cũng xông lại. Lần này gã cũng dùng đầu gối bay lại rồi đập vào ngực của Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi đến nửa đường thì dừng lại, thay đổi tư thế, hai mắt sáng ngời đồng thời nghiêng người, dùng vai đập lên đầu gối của Cát Nhĩ.
“Bụp”, cú đập này của Bạch Diệc Phi căn bản không dùng đến ám kình mà đã có thể đánh Cát Nhĩ bay ra ngoài.
Sắc mặt Cát Nhĩ biến đổi, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Bạch Diệc Phi.
Lúc này gã vẫn đang ở trên không trung nhưng trong chớp mắt Bạch Diệc Phi đã mất tăm.
Tiếp đó gã cảm nhận có cái gì đó đột nhiên áp sát mình dường như xuất hiện bên cạnh gã. Gã quay đầu nhìn lại thì phát hiện Bạch Diệc Phi đã đuổi kịp gã.
Lúc nhìn thấy Bạch Diệc Phi, Cát Nhĩ hoảng sợ trừng hai mắt.
Bạch Diệc Phi nhìn gã rồi cười lạnh một tiếng, sau đó nhanh chóng giơ tay ra.
“Bùm!”, Bạch Diệc Phi đập một quyền lên ngực Cát Nhĩ.
“A…!”
“Bùm!”
“Phụt!”, sau khi kêu thảm một tiếng thì Cát Nhĩ bị Bạch Diệc Phi đánh cho rơi xuống đất, sau đó phun ra ngụm máu.
Người của Nam Môn nhìn thấy cảnh này thì đều sốt sắng. Chúng cũng không quan tâm là một đấu một, tất cả đều xông lên dưới sự ra lệnh của cao thủ cấp 1 kia.
“Dừng tay!”, Bạch Diệc Phi vốn định kết liễu Cát Nhĩ nhưng khi nhìn thấy mấy chục tên còn lại cùng xông lại thì thu tay lại, lộ ra vẻ cười lạnh.
Cấp độ thực lực càng cao thì cách biệt càng lớn. Và khoảng cách như này không phải là số lượng đông có thể giải quyết được.
Bạch Diệc Phi và đám người này không chỉ cách biệt nhau một cảnh giới.
Bạch Diệc Phi lạnh lùng quét nhìn họ, vừa hay có người xông đến phía trước mặt anh. Bạch Diệc Phi đập một quyền lên đầu tên đó khiến đầu hắn vỡ tan.
“Trước nay tao không thích giết người”.
“Nhưng không có nghĩa là tao sẽ ra tay nhẹ nhàng với đám người nên giết như chúng mày”.
Lời nói vừa dứt, Bạch Diệc Phi xông pha vào đám cao thủ. Hết đấm rồi đá, những người khác căn bản không nhìn rõ bóng dáng của anh, chỉ nghe thấy âm thanh bùm bụp.
“Những kẻ xâm lược đều đáng chết”, Bạch Diệc Phi có lúc thì dùng quyền đập nát đầu của một tên, có lúc thì dùng chân đá trúng bụng rồi đá kẻ đó bay ra ngoài, có lúc thì dùng quyền đập lên ngực đối phương.
“Sự tàn nhẫn của các người đã quyết định cho cái giá mà các người phải trả rồi”.
“Bụp, bụp…”, chỉ trong một phút ngắn ngủi, hơn ba chục người của Nam Môn đã chết hơn chục người.
Những kẻ còn lại bị Bạch Diệc Phi làm cho chấn động, kẻ nào cũng sợ hãi lùi về sau mà không dám bước về trước. Ngay cả tên cao thủ cấp 1 cũng sợ hãi.
Chúng không dám tin thực lực của Bạch Diệc Phi lại cao đến mức này.
Nhưng kể cả là như vậy thì gã vẫn uy hiếp Bạch Diệc Phi: “Mày không thể giết cậu chủ của bọn tao, nếu không thì tất cả người Nam Môn sẽ đều truy sát mày”.
Bạch Diệc Phi nghe thấy vậy thì không khỏi cười lạnh một tiếng, nói: “Lẽ nào tao tha cho cậu chủ của chúng mày thì chúng mày sẽ tha cho tao sao?”
Tên cao thủ cấp 1 kia trầm ngâm không nói gì.
Bạch Diệc Phi lại hỏi: “Chúng mày liệu có từ bỏ việc xâm phạm lãnh thổ phía bắc không?”
“Hoặc là, tao không giết cậu chủ của chúng mày thì những người đã chết kia có thể vì thế mà sống lại được không?”, vừa nói Bạch Diệc Phi vừa dùng tay xách Cát Nhĩ lên, nói: “Không cần chúng mày phải trả lời nữa”.
“Bởi tao biết là không thể”.
“Vì vậy, dựa vào cái gì mà tao phải tha cho hắn”.
Bạch Diệc Phi chậm rãi đặt tay còn lại lên trên cổ Cát Nhĩ.
“Anh em của tao bị người của chúng mày bắt và giết một cách thê thảm, vậy mà vẫn chưa khiến hắn thấy vui. Chúng mày tưởng tao sẽ tha cho hắn sao?”
“Hôm nay nếu không cho chúng mày bài học thì chúng mày mãi mãi không biết được, tao là người mà chúng mày không bao giờ dây vào được”.
Nghe thấy câu này, sắc mặt của người Nam Môn đều tái nhợt.
Chúng rất muốn cứu cậu chủ Cát Nhĩ nhưng Bạch Diệc Phi thật sự quá lợi hại nên chúng căn bản không dám lên trước, còn không dám nhúc nhích nữa.
“Dừng tay!”, đúng lúc này, phía sau Bạch Diệc Phi đột nhiên truyền lại giọng nói vô cùng quen thuộc.
Bạch Diệc Phi toàn thân run rẩy, quay đầu lại nhìn thì sát ý trong mắt anh cũng dần dần tan biến.
Ở phía không xa, Lý Cường Đông mặc bộ đồ thể thao đầy bụi bặm vội vã chạy đến.
Nếu nhìn kỹ thì còn có thể phát hiện trên đầu ông ta toát rất nhiều mồ hôi.
“Bố! Sao bố lại đến đây?”, Bạch Diệc Phi kinh ngạc, hỏi.
Lý Cường Đông vừa bước lại vừa nghiêm túc nói: “Đừng kích động! Người này không giết được”.
“Tại sao ạ?”
Lý Cường Đông vội giải thích: “Lần này sự xâm chiếm của Nam Môn vượt ngoài dự liệu của chúng ta. Gã là cậu chủ của Nam Môn, để gã sống làm con tin thì chúng ta càng có quyền chủ động. Nếu gã chết thì chỉ e sẽ càng nghiêm trọng hơn”.
“Quyền chủ động?”, Bạch Diệc Phi không hiểu, nhìn Lý Cường Đông hỏi lại.
Lý Cường Đông nói: “Chúng ta vẫn có thể đàm phán được”.
“Đàm phán gì ạ?”, Bạch Diệc Phi cười khổ nói: “Lẽ nào còn để chúng chủ động rút về đại lục phía Nam sao ạ?”
Lý Cường Đông lúc này đứng cách Bạch Diệc Phi mười lăm mét.
“Bạch Diệc Phi! Con bình tĩnh chút!”, Lý Cường Đông lập tức cảm giác lúc này Bạch Diệc Phi có chút không ổn.
Còn Bạch Diệc Phi thì khẽ lắc đầu. Lý Cường Đông thấy thế liền ngưng bước chân, sắc mặt cũng biến đổi.
Vẫn chưa đợi Lý Cường Đông nói gì thì Bạch Diệc Phi đột nhiên hét lên: “Dựa vào cái gì chứ?”
“Dựa vào cái gì mà chúng đến lãnh thổ của chúng ta tùy ý chém giết, giết xong rồi đi. Dựa vào cái gì chứ?”
Thấy Bạch Diệc Phi như vậy, trong lòng Lý Cường Đông có dự cảm không lành. Ông sốt sắng hét một tiếng: “Bạch Diệc Phi…”.
“Bố! Bố đừng đến đây”, Bạch Diệc Phi nhìn thấy Lý Cường Đông sắp xông lại nên lập tức hét lớn một tiếng.
“Bố! Chắc bố biết con là người như thế nào? Chúng giết bao nhiêu anh em của con thì con tuyệt đối không thể cho qua được”.
“Còn nữa, đám người này xâm lược lãnh thổ của chúng ta chứ không phải đến du lịch. Nếu đã như vậy thì dựa vào cái gì mà chúng muốn đến thì đến, muốn đi thì đi?”
“Chúng dám xông vào đây thì phải cho chúng biết, ở đây không phải là nơi chúng có thể xông bừa vào”.
“Đừng nói là đàm phán với chúng để chúng rút khỏi lãnh thổ phía bắc. Mà chỉ nói đến việc chúng muốn rút, chúng hỏi ý kiến con chưa?”
“Con sẽ không cho chúng đi đâu”.
“Rắc rắc”, lời nói vừa dứt, Bạch Diệc Phi dùng sức vặn cổ của Cát Nhĩ khiến gã tắt thở luôn.
Nhìn thấy cảnh này, tất cả mọi người dường như bị chết lặng, không khí nơi này yên lặng đến đáng sợ.
Khi gió thổi đến, mùi máu tanh xốc lên mũi. Không biết tại sao mà mọi người cảm thấy ớn lạnh.
Lý Cường Đông không ngăn cản được, đành phải thở dài nói: “Bạch Diệc Phi! Con quá xốc nổi, luôn làm việc theo cảm tính”.
Đây là khuyết điểm từ trước đến nay của Bạch Diệc Phi.
Anh vừa nghĩ tới cái chết thảm của Ngô Cường và những dày vò anh từng phải chịu thì anh không thể chịu được, nỗi phẫn nộ như muốn bùng phát.
“Bố ơi! Con người sống trên đời mà không có tình cảm thì còn ý nghĩa gì nữa?”, Bạch Diệc Phi cười một tiếng đầy thê thảm.