Tần Hoa tung một cú đấm về phía gã.
Thực lực của tên cao thủ đó không bằng Tần Hoa, kết quả không cần bàn cãi, Tần Hoa đánh thắng gã một cách dễ dàng.
Những tên còn lại có vài tên cao thủ cấp hai và hơn chục tên cao thủ cấp ba tới đối phó nhưng vẫn không đánh lại bọn họ.
Lý Cường Đông không nhập cuộc, mà đỡ Bạch Diệc Phi, hỏi: "Đạt Tư đâu?"
Bạch Diệc Phi cau mày đáp: "Chạy rồi ạ".
Lý Cường Đông cũng nhíu mày: "Sao có thể?"
Bạch Diệc Phi cắn răng nói: "Con dùng hết sức đánh hắn ta một chưởng, nhưng hắn ta không hề phản ứng!"
Vừa nói, tay của Bạch Diệc Phi vừa khẽ run lên.
Lý Cường Đông nghe xong trầm ngâm một lúc rồi nói: "Có lẽ hắn ta đã trải qua một khóa huấn luyện đặc biệt"
Bạch Diệc Phi không đáp lại nhưng trong mắt tràn đầy căm hận, nhìn chằm chằm đám người Nam Môn ở giữa sân, sau đó bước từng bước tới bên cạnh Ngô Cường, rồi cõng anh ta trên lưng.
"Người anh em, chúng ta cùng đi báo thù".
Bạch Diệc Phi cõng Ngô Cường ra khỏi nhà họ Trương.
Lý Cường Đông thấy vậy lập tức đuổi theo, cau mày hỏi: "Con định làm gì?"
"Giết chết Đạt Tư", Bạch Diệc Phi kiên quyết nói: "Con phải báo thù cho Ngô Cường".
Dứt lời, Lý Cường Đông cũng không ngăn cản nữa mà cùng Bạch Diệc Phi đi ra ngoài.
Bạch Diệc Phi thấy vậy nên dừng lại, nói: "Bố, nơi này, con làm phiền bố".
Lý Cường Đông cũng dừng lại, dường như ông muốn khuyên nhủ anh điều gì đó nhưng không nói lên lời, dẫu sao ông cũng không phải là Bạch Diệc Phi, ông không thể hoàn toàn hiểu được cảm nhận của anh.
Cuối cùng, Lý Cường Đông chỉ đành gật đầu nói: "Được, con nhớ phải cẩn thận".
Bạch Diệc Phi đáp lại một tiếng sau đó xoay người rời khỏi nhà họ Trương.
...
Trận chiến ở nhà họ Trương cuối cùng cũng lắng xuống.
Ngoại trừ Đạt Tư, tất cả cao thủ Nam Môn đều chết sạch.
Trong phòng khách của nhà họ Trương lúc này, Trương Chấn quỳ xuống trước mặt tất cả mọi người, cúi đầu khóc: "Các vị, tôi... tất cả là do tôi bị ép buộc, tôi không còn cách nào khác... Bọn chúng mạnh như vậy, tôi căn bản không phản kháng được! Con gái tôi còn bị bọn khốn nạn ấy ức hiếp, tôi..."
Con gái của Trương Chấn đứng phía sau ông ta, cô ta dường như vẫn chưa thể lấy lại tinh thần từ sau cú sốc đó, cơ thể vẫn còn run rẩy.
Đúng lúc ấy, Lý Cường Đông đi tới.
Những người khác tự động nhường đường cho Lý Cường Đông, Trương Chấn vô thức ngẩng đầu lên nhìn một cái, sau đó sững sờ.
Lý Cường Đông đi tới bên cạnh Trương Chấn rồi đỡ ông ta đứng lên.
Những người khác nhìn thấy cảnh này vô cùng kinh ngạc.
Lúc này, Lý Cường Đông mới mở miệng nói: "Sư huynh".
Trương Chấn còn đang sững sờ nhìn Lý Cường Đông dường như không thể tin được.
...
Hơn ba mươi năm trước, Lý Cường Đông khi đó mới 10 tuổi, ở trong căn phòng rách nát đốt lửa sưởi ấm cho mẹ đang bị ốm.
Lúc này, một người phụ nữ xinh đẹp cùng một đứa trẻ cỡ chạc tuổi ông đi tới nhà bọn họ.
Giọng người phụ nữ trong trẻo vang lên: "Bạn nhỏ, ở nhà một mình à?"
Lý Cường Đông trông thấy người phụ nữ trong lòng có chút sợ sệt, dè dặt hỏi: "Cô... Cô có chuyện gì không?"
Người phụ nữ khẽ mỉm cười, nói: "Là thế này, trời lạnh quá, cô đi ngang qua chỗ này thì thấy đốm lửa nhỏ, muốn tới đây sửa ấm, có được không?"
Lý Cường Đông nhìn mẹ đang nằm trên giường đất, cơ thể vẫn còn phát run lên bởi lạnh, vì vậy Lý Cường Đông đánh bạo nói: "Xin lỗi... Không được".
Người phụ nữ cũng chú ý tới người đàn bà run rẩy yếu ớt nằm trên giường.
"Cô ấy...", giọng nói của người phụ nữ vừa vang lên, Lý Cường Đông lập tức hốt hoảng đứng lên, chặn ở mép giường: "Cô đi mau! Chỗ này không phiền cô quan tâm".
Người phụ nữ hỏi một câu: "Là mẹ cháu sao?"
Lý Cường Đông mặt đầy cảnh giác nhìn cô ta: "Cô muốn làm gì?"
Người phụ nữ lại hỏi: "Mẹ cháu bị ốm sao?"
"Không cần cô quan tâm", Lý Cường Đông lạnh mặt nói.
Đúng lúc ấy, đứa trẻ bên cạnh người phụ nữ đột nhiên nói: "Cậu thật ngốc, sư phụ tớ biết chữa bệnh, lợi hại lắm đó".
Lý Cường Đông nghe vậy liền mừng rỡ đứng lên: "Thật không?"
"Đương nhiên là thật rồi!", đứa trẻ hùng hồn đáp.
Mà người phụ nữ này chính là Tử Y, còn đứa bé kia là Trương Chấn.
Chính là Trương Chấn - người nắm giữ khu số 1 hơn mười năm nay.
...
Dòng hồi tưởng của Trương Chấn dần kết thúc, khi nhớ lại chuyện năm đó không khỏi bùi ngùi xúc động: "Sư đệ... Đã lâu không gặp... Em bây giờ đã có sức mạnh của cao thủ cấp hai rồi chứ?"
Sau khi nói xong ông ta đột nhiên nghĩ tới cái gì đó, liền kéo người con gái ở bên cạnh, nói: "Mau gọi chú đi con!"
"Chú", cô gái nhút nhát kêu một tiếng.
Lý Cường Đông nhìn cô con gái của ông ta, lại lắc đầu thở dài: "Sư huynh, con đường này, anh đã đi nhầm rồi".
Hơn mười năm trước, Trương Chấn phát hiện mình không thể cao thêm nữa, thấp hơn nhiều so với những người đàn ông bình thường, khiến cho tính tình của ông ta trở lên quái dị, vì vậy ông liền bỏ đi không một lời từ biệt.
Đúng lúc xây dựng Lam Đảo, cần một người có năng lực tới quản lý, vì vậy Trương Chấn liền xung phong đi.
Bản lĩnh của Trương Chấn rất tốt, chẳng mấy chốc đã leo lên được vị trí quản lý khu số 1.
Nghe lời Lý Cường Đông vừa nói, Trương Chấn đột nhiên cười: "Là anh sai rồi sao? Hahaha... Nhưng anh cảm thấy mình không sai".
"Em xem anh bây giờ, muốn tiền có tiền, muốn đàn bà có đàn bà, muốn địa vị có địa vị, sai chỗ nào?"
Lý Cường Đông lạnh nhạt đáp: "Những thứ này phải dùng mạng đánh đổi".
"Em có ý gì?", Trương Chấn sững sờ, sau đó mới phản ứng, cả người liền đứng đờ: "Em..."
"Sư đệ, chúng ta đừng đùa nữa", vừa nói ông ta vừa nhìn những người xung quanh: "Đám người này đều là người của em hả?"
Lý Cường Đông nhẹ nhàng trả lời: "Không hẳn, một số là người của con rể em".
"Con rể em...", Trương Chấn nghe vậy không khỏi kinh ngạc.
Lý Cường Đông cao giọng, lộ ra vẻ hãnh diện tự hào: "Chính là Bạch Diệc Phi".
"Cái gì?"
Trương Chấn ngẩn cả người.
Bạch Diệc Phi!
Đó không phải là người từ bên ngoài tới thu phục khu ba và khu bốn sao?
Hơn nữa vừa rồi ông ta còn thấy Bạch Diệc Phi giết chết đám cao thủ Nam Môn trong nháy mắt.
Trương Chấn hoàn hồn, đôi mắt rũ xuống nói: "Con rể của em quả thật không tệ!"
"Nhưng, sư đệ thật sự muốn giết anh sao? Sư phụ có đồng ý không?"
Lý Cường Đông nghe vậy lắc đầu thở dài nói: "Đối với em, bất kể sư huynh làm cái gì, em đều không giết anh".
"Vậy được, em dọa chết anh rồi!", vẻ mặt Trương Chấn buông lòng một chút rồi cười.
Lý Cường Đông lập tức đổi giọng nói: “Nhưng, anh lại thông đồng cấu kết với giặc, phản bội tổ quốc".
"Cái gì?"
Lý Cường Đông còn nói: "Về tư mà nói, em đương nhiên không giết anh, nhưng anh cấu kết với giặc phản bội tổ quốc, với tội danh này, coi như em không giết anh thì người khác cũng sẽ giết anh thôi".
Sau khi nói xong, ông nhìn về phía Trần Ngạo Kiều.
Trần Ngạo Kiều lập tức tiến về phía trước một bước, con dao trong tay anh ta còn đang nhỏ máu, nhuộm đỏ cả mặt đất.
Trương Chấn nhìn thấy Trần Ngạo Kiều lập tức lắc đầu, hoảng sợ nói: "Không không không, anh không hề thông đồng với giặc phản bội đất nước, sư đệ, em nghe anh giải thích, anh thật sự không có..."
Chứng kiến cảnh này, con gái Trương Chấn liền biết sắp xảy ra chuyện gì cho nên cô ta vội ôm lấy chân của Lý Cường Đông, van xin: "Chú, cháu xin chú hãy tha cho bố cháu, bố cháu chỉ vì bị bắt ép, cháu van xin chú..."
Lý Cường Đông không khỏi nhắm mắt khi nhìn thấy cảnh tượng này, ông hít một hơi thật sâu, sau đó nhẹ nhàng nói: "Sư huynh, Trần Ngạo Kiều cũng là sư đệ của anh, chỉ cần thắng được nó, anh có thể sống sót".
Trương Chấn nghe vậy, ánh mắt dữ tợn chợt lóe lên, ông ta lập tức đứng thẳng người, lạnh lùng nói: "Được!"