“Chỉ có thể mở nó bằng chìa khoá, cho nên anh cũng đừng có nghĩ đến việc cứu anh ta nữa đi!”
Bạch Diệc Phi nghe thấy câu này thì đột nhiên bật cười.
Mạnh Kình và Lương Vĩ Siêu thấy thế đều ngẩn ra: “Anh cười cái gì?”
“Tôi đang cười, mấy người bị lừa rồi”, Bạch Diệc Phi hờ hững nói.
Lời vừa dứt, giọng nói của Kỳ Kỳ từ phía sau Lương Vĩ Siêu và Mạnh Kình truyền tới: “Sư phụ từng nói cho tôi biết, ứng cử viên của Người bảo vệ kho vàng, từ đầu đến cuối chỉ có một người duy nhất”.
Hai người nghe thấy câu này thì giật mình kinh hãi, lập tức quay đầu lại nhìn.
Kỳ Kỳ đã lấy chìa khoá ra đồng thời cắm nó lên mắt khoá, vừa mở khoá vừa nói: “Tôi chỉ là một tấm bình phong mà thôi”.
Mặt hai người biến sắc.
Mạnh Kình chạy như bay về phía Kỳ Kỳ: “Mau dừng tay!”
Mà đúng lúc này, tiếng ổ khoá được mở ra vang lên “lạch cạch”.
Tần Hoa vốn đang nhắm mắt đột nhiên mở bừng mắt ra, cũng đồng thời, Mạnh Kình đã đến bên cạnh Kỳ Kỳ, vươn tay muốn kéo cô ta.
Mà sợi xích sắt hơn năm mươi kg trên người Tần Hoa liền bay về phía Mạnh Kình.
Mạnh Kình thấy vậy buộc phải thu tay lại, lập tức né người tránh.
Tần Hoa nhảy xuống, vung mạnh một quyền về phía Mạnh Kình.
Mạnh Kình vội vàng nhấc cánh tay lên chặn đòn.
“Rầm!”
Sau một tiếng động lớn, Mạnh Kình bị đánh lui về phía sau mấy bước.
Mà lúc này, Lương Vĩ Siêu đã biết tình hình không ổn, muốn đi cứu Mạnh Kình nhưng lại bị Bạch Diệc Phi vươn tay chặn lại.
Bạch Diệc Phi nở nụ cười: “Đại boss, chúng ta đến thử sức với nhau một chút”.
Mặt Lương Vĩ Siêu sa sầm, ánh mắt sắc lạnh nhìn chằm chằm vào Bạch Diệc Phi rồi không ngừng ra chưởng.
“Ầm ầm ầm!”
Tốc độ ra chưởng cực nhanh, nhanh đến mức khiến người ta nhìn không rõ cách đánh của cô ta.
Mà Bạch Diệc Phi lại vẽ vòng tròn trong không khí lần nữa, sau đó đẩy hết chưởng đòn của cô ta ra.
Nhưng cả hai đều ngang tài ngang sức, nên cũng chẳng có ai chiếm được lợi thế cả.
Trong lúc này, Mạnh Kình đã đi đến bên cạnh Lương Vĩ Siêu, Tần Hoa và Kỳ Kỳ thì đến bên cạnh Bạch Diệc Phi.
Mạnh Kình nhìn thấy Kỳ Kỳ đứng bên cạnh Bạch Diệc Phi thì sắc mặt trở nên rất tệ, phẫn nộ quát: “Kỳ Kỳ, tôi thực lòng với cô, mà cô bây giờ thì tính là gì?”
Kỳ Kỳ lạnh lùng nhìn anh ta: “Tôi suýt chút nữa là tin rồi”.
Lương Vĩ Siêu nhìn sắc mặt của Bạch Diệc Phi, nhíu mày hỏi: “Anh đã biết từ lâu rồi?”
“Không tính là lâu”, Bạch Diệc Phi nói.
“Trước đó khi các người gọi điện thoại cho tôi hẳn là để cho Kỳ Kỳ gọi, còn bảo cô ấy gửi cho tôi một tin nhắn”.
“Trước khi đọc được tin nhắn, tôi không hề biết là ai, nhưng sau khi nhìn thấy tin nhắn thì tôi đã đoán được rồi, bởi vì người của tôi khi nhắn tin đều có một đặc điểm, tất cả các ký hiệu dấu trong tin nhắn đều dùng dấu chấm để thay thế”.
Lương Vĩ Siêu và Mạnh Kình sửng sốt, sau đó sắc mặt càng trở nên khó coi hơn.
Bọn họ đúng là không thể nghĩ ra được, còn có thể dùng ký hiệu dấu trong tin nhắn để truyền đạt thông tin.
Bạch Diệc Phi tiếp tục nói: “Hơn nữa, vào lúc mà tôi sắp đến nơi, tôi lại nhận được một tin nhắn khác, nội dung chỉ có bốn chữ”.
“Chữ gì?”, Mạnh Kình hỏi.
Bạch Diệc Phi khẽ cười nói: “Tần Hoa không sao”.
Lý do mà Kỳ Kỳ dùng phương thức nhắn tin này là để nói cho anh biết, cô ta đứng về phía anh, nếu không thì cũng không cần thiết phải phiền phức như vậy.
Lúc này, Kỳ Kỳ cười lạnh lùng nói: “Đám người đến ám sát tôi kia, các người nói là người của nhà họ Bạch, tứ đại gia tộc và sư thúc của tôi phái tới, thực sự cho là tôi sẽ tin sao?”
“Sư thúc của tôi hầu như không cần dùng đến loại thủ đoạn này, mà gia chủ nhà họ Bạch lại càng hiểu rõ tôi chính là người đi theo bên cạnh của Bạch Diệc Phi, bọn họ không có lý do gì để phái người đến ám sát tôi!”
Mạnh Kình nghẹn họng, nhưng vẫn cố chấp cãi lại: “Nhưng cô cũng là một trong các ứng cử viên, cho dù cô có đứng về phía Bạch Diệc Phi, cũng khó tránh được nhà họ Bạch sẽ không nghĩ nhiều, mà nhà họ Bạch trước giờ đều không nghe lời của Bạch Diệc Phi”.
Kỳ Kỳ lại cười lạnh lùng giễu cợt: “Tôi tin tưởng vào mắt nhìn người của tôi”.
Mạnh Kình nhíu mày: “Ý gì?”
“Tôi đã từng gặp Bạch Vân Bằng”, Kỳ Kỳ nói.
Mạnh Kình ngẩn người, cuối cùng cũng yên lặng không phản bác lại nữa, chỉ đành nhìn về phía Lương Vĩ Siêu.
Bạch Diệc Phi cũng nhìn theo, sau đó nhíu mày lại hỏi: “Cho nên, mấy người rốt cuộc vì sao lại nói với tôi những thứ này?”
Bạch Diệc Phi đoán rằng Lương Minh Nguyệt chưa chết, nhưng mục đích của bọn họ lại là do Mạnh Kình tự nói ra, nhưng điều này thực sự không cần thiết!
Lúc này, Lương Vĩ Siêu đột nhiên bật cười: “Cho nên anh tin rồi?”
Bạch Diệc Phi gật đầu nói: “Theo tình hình trước mắt thì không hề có điều gì bị lộ ra, cũng không có điểm nghi vấn nào, cho nên tôi đã tin”.
Nghe vậy, nụ cười của Lương Vĩ Siêu càng sâu hơn.
Mà cả ba người bên phía Bạch Diệc Phi đều không hiểu, tại sao cô ta lại cười như thế.
Cục diện hiện tại, ba người Bạch Diệc Phi, Tần Hoa và Kỳ Kỳ liên thủ với nhau chắc chắn sẽ đánh thắng được Mạnh Kình và Lương Vĩ Siêu, nhưng cô ta cười như vậy là có ý gì?
Cho nên cả ba người đều rất nghi ngờ và khó hiểu.
Mà đúng lúc này, đột nhiên có một tiếng động lớn vang lên.
“Rắc!”
Ngay sau đó, Bạch Diệc Phi liền cảm thấy chân mình bị hẫng một cái, chưa kịp phản ứng thì cơ thể đã rơi thẳng xuống dưới.
Hoá ra nền của phòng khách đột nhiên tách ra hai bên, vừa đúng ở chỗ mà nhóm người Bạch Diệc Phi đang đứng.
Cả ba người cùng lúc rơi thẳng xuống dưới.
Lúc đầu không gian còn tương đối rộng, nhưng càng về sau thì lại càng hẹp lại, mà ba người đều chen vào nhau sau đó trượt xuống một cái lỗ dốc của hang động.
Ba người đồng thời bị mắc kẹt lại, sau đó không tiếp tục rơi xuống nữa.
Bạch Diệc Phi lập tức ngẩng đầu nhìn lên, phía trên là trần của ngôi chùa còn phía bên dưới lại đen thui.
Lúc này, có bốn người đang đứng trong phòng khách, lần lượt là Lương Vĩ Siêu, Mạnh Kình, Hứa Đạo trưởng và Liễu Chiêu Phong.
Tất cả đều đang thò đầu nhìn xuống bên dưới này, nhưng bọn họ lại chẳng nhìn thấy được cái gì, chỉ thấy mọi thứ tối thui bên dưới.
“Cao năm mươi mét, kiểu gì cũng sẽ bị ngã chết!”
“Nếu không ngã chết thì ít nhất cũng bị ngã cho gãy xương tàn phế, dù sao thì bọn họ cũng sẽ không thoát ra được”.
“Muốn để Bạch Diệc Phi mắc bẫy, quả thực là không hề dễ dàng!”
Lời bọn họ nói với nhau đã bị Bạch Diệc Phi nghe thấy gần hết.
Cùng lúc đó, lại vang lên một tiếng “cạch”.
Bạch Diệc Phi phát hiện sàn nhà đang từ từ khép lại phía trên, chẳng bao lâu sau chỗ bọn họ đã hoàn toàn chìm hẳn vào trong bóng tối.
Cả ba người họ giờ đang nhồi hết lại với nhau, tư thế cực kỳ quái dị, do lúc nãy rơi xuống nên cả người đều bị thương nhưng không giống nhau.
Kỳ Kỳ lập tức hỏi: “Chúng ta phải làm thế nào bây giờ?”
Tần Hoa nói: “Độ dày của tấm nền trên kia khoảng năm mươi centimet, nếu muốn mở ra từ phía dưới là điều không thể”.
Bạch Diệc Phi liền hỏi: “Vậy bên dưới thì sao? Bên dưới là cái gì?”
Kỳ Kỳ và Tần Hoa đều đáp: “Không biết”.
Bạch Diệc Phi cân nhắc lên tiếng: “Bên trên không đi được, vậy thì chúng ta đi xuống dưới, dù sao thì cũng không đến mức không đi được đến hết đường!”
Kỳ Kỳ lại hỏi: “Giờ chúng ta đi xuống bằng cách nào?”
Cả ba người vẫn còn đang bị nhồi chung vào một chỗ, cũng chẳng có chỗ nào để bám vào làm điểm tựa, con dốc thì dựng đứng, cửa hang thì cũng chỉ to như vậy, muốn từng người đi ra được cũng khó.
Lúc này, Tần Hoa lại nói: “Hai người ép chặt vào với nhau một chút, tôi kéo hai người lên trên, sau đó tôi lách người xuống trước”.
“Hả?”, Kỳ Kỳ sửng sốt, vẫn có chút mất tự nhiên.
Bạch Diệc Phi thì lại không nghĩ phức tạp như vậy, vòng tay ôm luôn eo của Kỳ Kỳ, một tay khác thì chống lên vách tường nhích người lên phía trên một chút.
Sau khi có một khoảng trống, Tần Hoa liền lách người trượt thẳng xuống dốc.
Nhưng Kỳ Kỳ lại có chút bực mình: “Tôi nói, anh còn không buông tay ra à!”
Tần Hoa đã trượt xuống dưới rồi, không cần thiết phải ôm lấy cô ta nữa, hơn nữa, cô ta cũng tự dùng tay mình chống lên tường nên hầu như không cần đến Bạch Diệc Phi đỡ hộ.