Lại Kha lôi kéo Vương Hổ đến một nơi vắng vẻ nói: “Ở đây đi”.
Vương Hổ thấy vậy, không khỏi trợn to hai mắt, không cam tâm nói: “Lại gia, vì sao ngay cả anh cũng nương nhờ vào Bạch Diệc Phi, hắn rốt cuộc có cái gì tốt? Dựa vào đâu chứ?”
Lại Kha nghe lời này chỉ bất lực thở dài, ném Vương Hổ xuống đất, từ trên cao nhìn xuống mà nói: “Câu hỏi này của cậu hỏi rất hay, nhưng…”
Vừa nói, Lại Kha vừa khụy gối xuống, quăng cho Vương Hổ một cái bạt tai: “Tôi cmn làm sao biết được?”
Vương Hổ ngẩn người.
Ngay sau đó hắn lập tức phản ứng lại, Lại Kha có lẽ là muốn giết mình, liền cầu xin tha thứ: “Lai gia, cầu xin anh bỏ qua cho tôi, cho tôi một đường sống, sau khi trở về tôi sẽ nói với Triệu gia, ông ta nhất định sẽ…”
“Bốp!”
Lại Kha lại vung một cái tát tới, khiến lời nói của Vương Hổ bỗng im bặt.
Mà cái tát này khác với cái tát vừa rồi bởi Vương Hổ trực tiếp trừng to đôi mắt, ngã đổ xuống dưới nền đất, tử vong.
Lại Kha phủi tay đứng dậy, ở một bên nói: “Nói thực lòng, tôi cũng nghĩ không thông, rõ ràng Đạo Trưởng bên kia mới là người đắc thế nhất, nhưng kết quả tại sao lại trở thành Bạch Diệc Phi?”
“Tôi nói cậu cũng đừng trách tôi, những chuyện mà cậu làm kia, kết cục của cậu cũng chỉ có một chữ chết, mặc dù, tôi cũng chướng mắt tên Trần Hạo. Thành thực mà nói, điều khiến tôi thực sự khâm phục, chính là Bạch Diệc Phi, Trần Ngạo Kiều và Sa Phi Dương, còn những người khác kia đều không được”.
“Nhưng cũng không còn cách nào khác, ai bảo những người kia đều là trợ thủ đắc lực của Bạch Diệc Phi”.
Đối với những người mà hắn ta chướng mắt còn muốn vênh mặt hất hàm sai khiến hắn, sau này nếu có cơ hội, hắn sẽ âm thầm tiêu trừ họ!
......
Thời gian nửa tháng trôi qua trong chớp mắt.
Mà trong nửa tháng này, Lôi Minh vẫn luôn bị nhốt trong một nhà giam lớn, điều kiện trong phòng giam cũng rất tốt, sofa giường đơn, còn có phòng tắm riêng, hơn nữa thức ăn hàng ngày còn rất ngon, những ngày tháng ở đây thoải mái, ngoại trừ không có tự do.
Hôm nay, Nhiễm Hâm mang theo rượu ngon và đồ ăn đến thăm Lôi Minh.
Lúc hắn tiến vào Lôi Minh đang nằm trên ghế sofa, nhàn nhã ngâm nga.
Nhiễm Hâm lấy thức ăn ra khỏi lồng giữ ấm, lại rót rượu, Lôi Minh mới lật người ngồi dậy.
Lôi Minh ngồi ở mép bàn, nghiêng người ngửi ngửi mùi rượu và thức ăn, sau đó cười nói: “Anh nói, gần đây thế nào? Có tin tức gì về khi nào tôi có thể ra ngoài không?"
Lôi Minh cũng biết hành vi giết người hàng loạt của bản thân trước kia là sai trái, lúc đó cũng vô cùng sợ hãi.
Nhưng sau khi trải qua nửa tháng này, thời gian sớm đã phai nhạt đi cảm giác sợ hãi đó, không chỉ như vậy, hắn còn cảm thấy những sự việc lúc đó không quá nghiêm trọng.
Nhiễm Hâm không khỏi lắc đầu khi nghe được lời này, sau đó đặt đôi đũa xuống trước mặt Lôi Minh.
Lôi Minh thấy vậy lập tức hiểu ý, không khỏi cười lạnh: “Tên Bạch Diệc Phi hiện giờ có lẽ không còn là người”.
“Có ý gì?”, Nhiễm Hâm hỏi.
Lôi Minh duỗi tay cầm lấy chiếc đũa, tay còn lại thì nâng ly rượu lên mà nhẹ nhàng nhấp một ngụm, lúc này mới đáp: “Anh xem, Bạch Diệc Phi chắc chắn rất muốn giết tôi, không chỉ có tôi, mà ngay cả anh và Nghiêm Đình cũng đều muốn giết, có biết là vì sao không?”
Nhiễm Hâm phối hợp lắc đầu.
Lôi Minh tiếp tục nói: “Bởi mấy người chúng ta đều đi theo đại ca của chúng ta chứ không phải là theo hắn”.
“Đại ca của chúng ta chắc chắn không muốn chúng ta bị giết, trước kia anh từng nói anh ấy từng đi tìm Bạch Diệc Phi, nhưng hiện giờ lại không có kết quả, trên thực tế kết quả đã rất rõ ràng rồi”.
“Đại ca của chúng ta không muốn để Bạch Diệc Phi giết tôi, nhưng Bạch Diệc Phi không đồng ý nên cứ giằng co như bây giờ”.
Nói đoạn, Lôi Minh lại cười lạnh một tiếng: “Lập nên thành phố Triều Dương này, chúng ta cũng có công lao, huống hồ, đại ca của chúng ta vẫn đang nắm trong tay quyền quản lý thành phố, cho dù tên Bạch Diệc Phi muốn giết tôi, đại ca không cho phép, Bạch Diệc Phi hắn dám sao?”
“Nếu hắn dám thì sớm đã giết tôi rồi, hắn nhất định sẽ không để người khác nói mình qua cầu rút ván, nếu không sau khi anh em bên dưới biết chuyện, ai còn nguyện ý bán mạng vì hắn?"
“Nhưng trước kia trước mặt rất nhiều người hắn nói rằng sẽ giết tôi, nếu như đột nhiên thả tôi, vậy thì sẽ rất mất mặt!”
“Bởi vậy, hắn trước tiên chỉ có thể giam tôi lại, sau cùng cũng không động tới tôi, còn không phải là hầu hạ tôi ăn ngon uống say hay sao?”
Dứt lời Lôi Minh lại bưng lên chén rượu uống một ngụm lớn, tiếp đó nói với Nhiễm Hâm: “Tôi nói cho anh biết, tên Bạch Diệc Phi kia có chủ ý gì, tôi sớm đã nắm rõ”.
“Theo tôi thấy, hắn chính là loại người toàn làm việc vớ vẩn, hắn có lẽ cũng sợ rằng đại ca của chúng ta sau này đạt được càng nhiều quyền lực hơn sẽ chèn ép hắn, bởi vậy liền nghĩ dùng việc này tới đàn áp đại ca của chúng ta mà thôi”.
“Hừ, nếu không phải hắn sinh ra ở nhà họ Bạch, tôi thấy, hắn đến cái rắm cũng không bằng! Còn có thể có ngày hôm nay sao?”
Nhiễm Hâm không đáp lại, chỉ trầm tư một lúc, sau đó cầm ly rượu uống một ngụm: “Hy vọng là như vậy”.
“Cái này có gì hay mà hy vọng?”, Lôi Minh khịt mũi một tiếng: “Tôi nói cho anh biết, những suy đoán kia của tôi tuyệt đối là chính xác, Bạch Diệc Phi căn bản không lợi hại như trong tưởng tượng của chúng ta!”.
“Lời tôi nói đến đây thôi, hắn nếu như dám giết tôi, tôi cmn hôm nay liền chặt đầu xuống cho anh làm bóng đá”.
Câu nói này vừa dứt, ngoài cửa truyền tới tiếng động.
Hai người đồng thời quay đầu nhìn lại, liền nhìn thấy Bạch Diệc Phi đẩy cửa bước vào, mặt không biểu cảm tiến tới.
Thấy Bạch Diệc Phi, sắc mặt của Nhiễm Hâm cùng Lôi Minh đều có chút khó coi.
Mà Lôi Minh cười càng lạnh: “Anh hẳn là tới xin lỗi đi, muốn thả tôi? Tôi thấy xin lỗi thì không cần thiết nữa, tôi ở đây cũng rất thoải mái, ăn uống tốt, còn không phải làm gì, rất thoải mái!”
“Anh cảm thấy tốt thì tốt”, Bạch Diệc Phi đi tới hai bước, ngồi xuống trước mặt hai người họ.
Nhiễm Hâm nhìn anh trầm giọng hỏi: “Anh tới đây làm gì?”
Bạch Diệc Phi không trả lời ngay, thay vào đó cầm rượu rót đầy cho Nhiễm Hâm cùng Lôi Minh, cũng tự rót cho mình một ly, chậm rãi nói: “Nửa tháng trước, vài trăm tên lưu manh của khu số 3 mấy người bị người của nhà họ Triệu mê hoặc, cướp mỏ vàng của khu số ba, nhưng, sau cùng vẫn bị tôi mời lại rồi”.
“Một đám phế vật mà thôi, có gì để khoe mẽ?”, Lôi Minh cười lạnh.
Bạch Diệc Phi không quan tâm tới hắn ta, mà tiếp tục nói: “Tôi nói là mời chứ không phải là bắt, là thực sự mời, tôi để bọn họ sống tại khu số 3, đồng thời còn có thể lui tới thành phố Triều Dương”.
“Nhân tiện, khu vực số 3 hiện tại đã được đổi tên thành thành phố Quang Minh rồi, phía sau Triều Dương là Quang Minh”.
“Tương tự, tôi cũng đầu tư rất nhiều tiền vào thành phố Quang Minh, để bọn họ tiến hành cải tạo”.
“Thời gian nửa tháng này, tất cả những việc mà chúng tôi làm, còn có tất cả của thành phố Triều Dương, họ đều có thể thấy”.
“Hôm trước, chúng tôi lại một lần nữa mời nhóm người này quay trở lại, sau đó mở một cuộc họp, mục đích là muốn để họ truyền bá tất cả mọi thứ về thành phố Quang Minh, khiến những người đã rời đi biết được rằng thành phố Quang Minh của bây giờ là dáng vẻ gì”.
“Mà đến nay, đã có ⅔ trong số họ trở lại nhà của mình”.
Lời này vừa buông xuống, Nhiễm Hâm liền cau mày.
Lôi Minh lại không hề để tâm, thậm chí còn cười lạnh nói: “Tôi thừa nhận cách làm của anh quả thực rất hay, không có gì để nói, nhưng, lần này anh tới, chính là để khoe mẽ với tôi chút tài năng này à?”
“Là muốn khiến tôi cảm kích anh, để tôi cảm thấy là anh giúp tôi cứu vãn lại những sai lầm mà tôi đã gây ra, phải không?"
“Bạch Diệc Phi, đừng tốn công vô ích nữa”, Lôi Minh một hơi uống cạn rượu trong ly: “Tôi sẽ không cảm kích anh đâu!”
“Nếu như anh muốn thả tôi ra ngoài, vậy thì quên đi, tôi ở đây sống tốt lắm!”
Bạch Diệc Phi lại lắc đầu, nói với gương mặt lạnh nhạt: “Những điều này còn chưa đủ”.
“Có ý gì?”, Lôi Minh trong giây lát cau mày.
Mày Nhiễm Hâm cũng nhíu chặt.
Bạch Diệc Phi thờ ơ đáp: “Bởi lần bạo loạn, dẫn tới việc rất nhiều người của nhà họ Triệu chạy thoát được và trà trộn vào người dân bình thường”.
“Cho dù chúng tôi mời tất cả bọn họ trở lại, nhưng nếu như họ vẫn không thấy được thành ý của chúng tôi, vậy khi nhà họ Triệu lại một lần nữa mê hoặc họ, sự việc sẽ trở nên càng thêm nghiêm trọng”.
“Tôi sẽ không nói nhiều nữa, mọi người đều là người trưởng thành, cũng biết bản thân nên gánh chịu hậu quả của những gì mình đã làm sai, tôi sẽ tạ tội với mọi người, nhưng trước lúc đó, anh muốn ở đây ăn ngon uống tốt, thì cứ ở đây đi”.
Nghe được lời này, nét mặt của Lôi Minh và Nhiễm Hâm liền trở nên ngưng trọng, đôi mắt khẽ ánh lên tia hoảng loạn.
“Anh rốt cuộc có ý gì?”, Lôi Minh híp mắt nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi hỏi.
Bạch Diệc Phi cuối cùng cũng vẽ ra nụ cười mỉm, đáp: “Ý của tôi là, đây là bữa cơm cuối cùng trong đời anh”.
Sắc mặt Lôi Minh lập tức trầm xuống, thậm chí hắn ta còn lắc đầu tỏ vẻ không tin tưởng: “Không, không thể nào, anh làm sao có thể giết tôi?”
Nhiễm Hâm thấy tình cảnh này thì trực tiếp đứng lên, cầu xin: “Bạch đại ca, đây… anh tha cho anh ta lần này đi, chỉ lần này thôi!”
Bạch Diệc Phi đứng dậy với khuôn mặt không cảm xúc, liếc Nhiễm Hâm, lại quay sang nhìn Lôi Minh, lạnh nhạt nói: “Anh yên tâm, tôi sẽ giúp anh chăm sóc người nhà thật tốt, nửa đời còn lại của họ sẽ không cần lo lắng đến chuyện cơm ăn áo mặc”.
Sau khi nói xong câu này, Bạch Diệc Phi liền trực tiếp rời đi.
Nhiễm Hâm cùng Lôi Minh đều sững sờ tại chỗ.
Lôi Minh vừa nói Bạch Diệc Phi tuyệt đối không thể giết mình, nhưng chỉ trong chớp mắt, những món ăn trên bàn lại trở thành bữa cơm đoạn đầu của hắn.
Lôi Minh bắt đầu trở nên rối loạn, sau đó kêu lên: “Hắn… hắn chắc chắn là đang dọa nạt tôi, anh nhanh đi tìm đại ca đi!"
- ------------------