Anh ta nhìn Bạch Diệc Phi hết lần này đến lần khác bị đánh bay, lại lo lắng hết lần này đến lần khác liệu anh có bị đánh chết hay không.
Trường Tiễu nghe thấy tiếng cười nhạo của đám người thì cảm thấy phiền nhiễu không thôi, vì thế quay người gắt lên với chúng: “Mẹ nó, im mồm hết cho tôi!”
Đám người đó dù sao cũng toàn là mấy ông tai to mặt lớn, tự dưng bị hét vào mặt như vậy thì biểu cảm lộ rõ vẻ khó chịu.
Triệu Hạc cười lạnh nói: “Huênh hoang cái gì, đợi Bạch Diệc Phi chết, tôi xem các người còn vênh váo thế nào?”
“Anh Triệu nói đúng!”, gã đàn ông béo lùn bắt chuyện với Triệu Hạc lúc trước phụ họa.
Từ tình thế hiện tại có thể thấy người thắng sẽ là Đạo Trưởng vì thế đám người đương nhiên sẽ nịnh nọt Triệu Hạc, từ đó tâng bốc Đạo Trưởng.
Cho nên có mấy người cũng lên tiếng phụ họa theo.
“Anh Triệu, tôi đồng ý với anh!”
“Tôi cũng vậy!”
Nhìn mọi người nịnh nọt mình, Triệu Hạc cười đắc ý.
Mà bên này, sắc mặt Lục Miêu Miêu nhợt nhạt, nhìn Bạch Diệc Phi bị đánh bay liên tục lòng cô ta đã đau xót không thôi, giờ lại nghe đám người kia nói vậy thì cô ta càng thêm lo lắng.
Trong xưởng, Đạo Trưởng đáp xuống, từ cao nhìn xuống Bạch Diệc Phi nằm trên đất, ánh mắt khinh thường: “Đúng là mày rất có thiên phú, điều này khiến tao phải bội phục, vì thế tao quyết định không thể hợp tác cùng mày”.
“Người có thiên phú cực cao như mày là uy hiếp đối với tao. Tao không thể để mày sống được!”
Bạch Diệc Phi còn đang sõng soài trên đất, đầu óc váng vất, xuất hiện tình trạng hoa mắt trong thời gian ngắn.
Đến khi anh ổn định trở lại thì màu tóc đã trở về nguyên dạng, màu đỏ trong mắt cũng biến mất.
Trở về trạng thái bình thường thì trình độ của Bạch Diệc Phi chỉ thuộc tầng đáy của cao thủ cấp 2 mà thôi.
Bạch Diệc Phi vừa mở mắt đã thấy Đạo Trưởng đứng trước mặt anh dường như đang nói gì đó, sau đấy ông ta nâng chân lên.
Thấy vậy, Bạch Diệc Phi lập tức nhận ra ông ta định cho anh một cú đá. Anh vốn muốn né tránh nhưng đáng tiếc tốc độ lúc này đã không còn như trước, vì thế anh chỉ đánh dùng tay mình che chắn.
“Rầm!”
Một âm thanh cực lớn vang lên, xung quanh bụi đất bay lên mù mịt bao lấy Đạo Trưởng và Bạch Diệc Phi, ngăn cách hai người khỏi tầm nhìn của những người khác. Truyện Hệ Thống
Bọn họ đều không thấy rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Bạch Hổ và Từ Lãng thấy vậy thì đều không nhịn được mà định xông lên nhưng lại bị Trần Ngạo Kiều ngăn cản: “Đừng vội”.
“Anh ta sắp chết đến nơi rồi còn không vội?”, Từ Lãng gào lên.
Bạch Hổ cũng rất nóng ruột: “Còn không chạy đến thì muộn rồi!”
Lúc này, Sa Phi Dương chậm rãi nói: “Mạng của Bạch Diệc Phi còn chưa hết, sẽ không chết đâu”.
“Mẹ nó, tôi còn lâu mới tin mấy thứ này!”, Từ Lãng vừa gào lên vừa lấy mã tấu của mình ra.
Nhưng đúng lúc này.
“Ha!”
Một tiếng kêu vang lên từ trong đám bụi đất.
Nghe thấy giọng nói này, tất cả mọi người đều sững sờ, sau dó lại nhìn thấy một bóng người bay ra.
Trên đài quan sát, Triệu Hạc cười không khép miệng: “Trường Tiễu, cậu xem xem Bạch Diệc Phi bị đánh qua đánh lại như vậy đúng là thảm mà, haha…”
Nhưng ông ta vừa há miệng cười thì nụ cười đã cứng đơ.
Bởi vì người bị đánh bay không phải là Bạch Diệc Phi mà là Đạo Trưởng.
“Rầm!”
“Hộc!”
Sau khi Đạo Trưởng ngã ra đất thì phun ra một ngụm máu, trong mắt tràn ngập vẻ khó tin. Ông ta lẩm bẩm: “Không… Không thể nào!”
Đến khi bụi đất hoàn toàn tan đi mọi người mới nhìn thấy rõ tình hình.
Bạch Diệc Phi vẫn nằm trên đất nhưng một tay anh bị Đạo Trưởng đạp gãy, mắt anh lại trở nên đỏ ngầu, hơn nữa ánh đỏ còn đáng sợ hơn trước.
Bạch Diệc Phi lúc này đang ngẩng đầu thở dốc, quần áo trên người đã rách nát, khóe miệng có vệt máu chảy ra.
Tất cả mọi người đều sững sờ.
Bạch Diệc Phi đã bị thương đến thế này rồi mà còn có thể đánh bay Đạo Trưởng!
Rốt cuộc anh đã làm thế nào?
Quá điên rồ rồi đi?
Hơn nữa, vừa rồi rõ ràng là Đạo Trưởng đánh cho Bạch Diệc Phi không dậy nổi, sao bây giờ lại chuyển thành anh đánh bay Đạo Trưởng?
Người biết lý do chỉ có Đạo Trưởng vì thế ông ta mới kinh ngạc không thôi.
Bạch Diệc Phi chống một tay khác xuống, đứng lên một cách khó nhọc, thậm chí hai chân đều phát run nhưng ánh mắt anh vẫn lạnh lẽo, u ám đến đáng sợ.
Đạo Trưởng lúc này cũng chống người đứng lên nhưng ông ta vẫn không thể tin nổi: “Không… Không thể nào, thứ tao tập 20 năm mới được, sao mày có thể chỉ cần trong chớp mắt đã học được, không thể nào!”
Mọi người nghe vậy thì đều hiểu ra.
Tiếng hét vừa rồi không phải là của Đạo Trưởng mà là của Bạch Diệc Phi.
Vì thế ai nấy đều ngạc nhiên đến ngu người.
Đúng như Đạo Trưởng nói, tuyệt kĩ này ông ta luyện tập 20 năm rồi mà Bạch Diệc Phi chỉ trong vòng vài phút kể từ khi nhìn thấy nó đã làm được!
Người khác có thể không kinh ngạc ư?
Có thể thấy, thiên phú của Bạch Diệc Phi khủng khiếp, điên rồ đến mức nào.
“Còn gì nữa không?”, Bạch Diệc Phi lạnh lùng hỏi.
Đạo Trưởng ngây người: “Cái gì?”
Bạch Diệc Phi cười lạnh nói: “Nếu ông không còn chiêu thức khác thì nên kết thúc rồi”.
Nghe vậy Đạo Trưởng lập tức hiểu ra ý của Bạch Diệc Phi, sau đó vẻ mặt ông ta lại trở nên hờ hững, nhưng khóe miệng lại lộ ra nét cười lạnh lẽo.
Ngay sau đó, Đạo Trưởng đạp một chân xuống đất, bật về hướng ngược lại, những người đứng chắn trước mặt ông ta đều bị ông ta đánh văng ra.
“Chuyện gì vậy?”
Ai nấy đều ngây người.
“Ông ta đang bỏ chạy ư?”
Đạo Trưởng mà bọn họ cho rằng là vô địch lại đang bỏ chạy!
Trên đài quan sát, đám người ngây ra như phỗng. Bởi vì từ trước đến nay bọn họ không hề nghĩ rằng Đạo Trưởng sẽ bỏ chạy!
Bạch Diệc Phi đứng im tại chỗ, ánh mắt lạnh lùng nhìn Đạo Trưởng đang chạy trốn nhưng cũng không hề đuổi theo.
Bởi vì anh biết ông ta sẽ chạy.
Đạo Trưởng là một người rất thận trọng, vì đạt được mục đích mà không từ thủ đoạn, cũng không tiếc bất kỳ giá nào, đồng thời cũng có thể không quan tâm tất cả mà bỏ chạy.
Bởi vì chỉ có còn sống mới có thể đạt được mục đích mà ông ta muốn.
Cho nên khi ông ta không chắc sẽ giết được Bạch Diệc Phi thì đương nhiên sẽ bỏ trốn.
Bạch Diệc Phi đã nghĩ đến điều này rồi, Đạo Trưởng thực sự sẽ trốn được ư?
Đạo Trưởng đã nhanh chóng chạy ra khỏi xưởng gỗ. Trong lòng ông ta mừng rỡ, cho dù thiên phú của Bạch Diệc Phi có khủng khiếp cỡ nào thì cũng không giết được ông ta, với thực lực của ông ta mà nói, bỏ chạy là điều có thể.
Đến khi ông ta chạy thoát thì ắt có cách xử lý Bạch Diệc Phi.
Nhưng ông ta còn chưa chạy được ra ngoài thì đột nhiên khựng lại.
Bởi vì lúc này có một người nhấc một cọc gỗ to đùng lên rồi ném thẳng về phía ông ta.
Đạo Trưởng thấy vậy thì hoảng hốt, cọc gỗ rất to, lực lại mạnh, ông ta không dám vươn tay đỡ.
Mà người ném cọc gỗ chính là Tần Hoa nấp trong đám người.
Thực lực của Tần Hoa không bằng Đạo Trưởng nhưng dù sao cũng là một cao thủ cấp 2, lại thêm Bạch Diệc Phi thì ông ta tuyệt đối không thể đánh lại được.
Vì thế Đạo Trưởng không thể chạy được, chỉ đành mau chóng lùi lại mới tránh thoát được cọc gỗ.
Đạo Trưởng vội vàng né tránh, đầu tóc tán loạn, bộ trường bào trên người cũng bị rách, thậm chí còn dính đầy bụi đất. Ông ta lúc này đã hoàn toàn không có vẻ thoát tục như trước.
Sau khi nhìn thấy Tần Hoa thì Đạo Trưởng lại lộ vẻ khó tin: “Sao mày lại ở đây?”
Tần Hoa nhìn ông ta, lạnh lùng nói: “Đương nhiên là để giết mày!”