Bạch Diệc Phi thấy vậy thì thản nhiên nói: “Tôi vẫn còn một lựa chọn nữa”.
Đạo Trưởng chau mày nhìn Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi tiếp tục nói: “Chúng ta cùng về đảo Lam để đàm phán, ông thấy sao?”
Đạo Trưởng lắc đầu nói: “Không được”.
Một khi về đến đảo Lam, với thực lực hiện giờ cộng với đám người bên cạnh Bạch Diệc Phi thì Đạo Trưởng chắc chắn không đấu lại được, huống hồ giờ ông ta chỉ còn lại một mình.
Sau khi trầm ngâm một lát, Bạch Diệc Phi cười nói với Đạo Trưởng: “Tôi nghĩ là được, hơn nữa ông cũng sẽ đồng ý”.
“Lý do?”, Đạo Trưởng hỏi.
Bạch Diệc Phi thản nhiên nói: “Chúng ta cho một cái ước hẹn đi”.
“Chúng ta giữ hòa khí về đến đảo Lam, sau đó nghỉ ngơi một tháng, cuối cùng chọn một nơi để một đấu một”.
“Nếu như ông thắng thì ông có thể giết tôi hoặc có thể ép cung tra khảo để tôi nói ra thứ mà ông muốn biết. Nhưng nếu tôi thắng thì tôi sẽ giết ông”.
Đạo Trưởng nheo mắt nhìn Bạch Diệc Phi nhưng không đồng ý luôn.
Bạch Diệc Phi cũng không vội, mà bổ sung thêm: “Sau một tháng thì thời gian và địa điểm có thể cho ông chọn. Đến lúc đó ông có thể lan truyền tin để người khác đến giám sát chúng ta, làm đến mức một đấu một thôi. Ông thấy sao?”
Bạch Diệc Phi nói những lời đầy thành ý. Như vậy, mọi người cũng đỡ tốn công, để đầu óc mà nghĩ những cái khác còn hơn. Huống hồ, hiện giờ Đạo Trưởng cũng có uy tín ở những nơi khác, tất nhiên ông ta sẽ không thể hiện mình là người thiếu chữ tín trước mặt những người nắm quyền kia rồi.
Còn Bạch Diệc Phi là người sáng lập ra thành phố Triều Dương nên tất nhiên sẽ nói lời giữ lời.
Vậy thì đến lúc đó, Bạch Diệc Phi chỉ có thể dựa vào bản thân mình thôi.
Thực lực của Đạo Trưởng đã gần cấp một, vượt qua cả Bạch Diệc Phi. Thật ra, đề nghị này của anh lại là điều hay đối với ông ta. Nhưng Đạo Trưởng vẫn chưa đồng ý.
Bạch Diệc Phi cười, nói: “Không phải ông sợ đấy chứ?”
Đạo Trưởng nghe thấy vậy thì không khỏi cười lạnh, nói: “Được”.
Sau đó ông ta trực tiếp nói ra địa điểm là khu khai thác gỗ giữa khu số 3 và khu số 4.
“Không vấn đề”, Bạch Diệc Phi gật đầu nói.
Hai người thống nhất được chuyện này nhưng Bạch Diệc Phi vẫn không ném thuốc nổ trong tay, thậm chí còn không rời nửa bước. Anh vẫn đứng trước cửa của nhà kho.
Bạch Diệc Phi nói tiếp: “Trên đảo vẫn còn người, đưa họ về cùng đi”.
Đạo Trưởng khinh bỉ nói: “Không cần thiết”.
“Không! Cần thiết đấy”, Bạch Diệc Phi nói rất kiên định: “Họ cũng là người, họ có quyền được sống chứ không phải ai cũng như ông. Ông thuộc kiểu, ngoài mình ra thì không ai là quan trọng hết”.
Quan niệm của Đạo Trưởng và Bạch Diệc Phi khác nhau nên ông ta không muốn tranh luận với anh. Ông ta xoay người rời khỏi thuyền, thoạt nhìn như muốn đi tìm chỗ nghỉ.
Đợi đến khi bóng dáng Đạo Trưởng khuất dần, Lại Kha mới cẩn thận bước lại, sau đó nhỏ giọng nói với Bạch Diệc Phi: “Nhìn dáng vẻ của ông ta hình như vẫn còn yếu, chi bằng chúng ta nhân cơ hội…”.
“Không cần”, Bạch Diệc Phi lắc đầu nói: “Kể cả là như vậy thì chưa chắc đã thắng được”.
Lại Kha có chút lo lắng, nói: “Nhưng một tháng sau thì tôi…”.
Nếu một tháng sau thi đấu mà Bạch Diệc Phi chết thì Lại Kha cũng không thoát được, Đạo Trưởng chắc chắn sẽ tìm hắn ta báo thù.
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì thản nhiên nói: “Đến đâu hay đến đấy”.
Thuyền lại quay đầu đi về phía đảo. Sau khi đến bờ, họ bảo những người khác lên thuyền rồi quay về đảo Lam.
Trong thời gian đó, Bạch Diệc Phi đều dùng điện thoại của Lại Kha rồi gọi điện thoại cho Trường Tiễu và nói cho anh ta đến bến tàu đón mình.
Còn Lại Kha thì sốt sắng, rõ ràng hiện giờ có cơ hội tốt như này, kể cả phải trả giá thì cũng an toàn hơn là một tháng sau Đạo Trưởng đã bình phục hẳn. Vì vậy hắn ta không hiểu, tại sao Bạch Diệc Phi lại muốn một tháng sau đấu đơn với Đạo Trưởng.
Thật ra Bạch Diệc Phi có mục đích của riêng mình.
Đối với anh mà nói, cục diện hiện giờ có thể không lạc quan lắm. Dù sao thì thực lực của Đạo Trưởng ai cũng biết rồi, một tháng sau đấu đơn gần như không có cơ hội thắng. Nhưng Bạch Diệc Phi cũng có tính toán của mình.
Ngay từ đầu anh đã muốn lật đổ cả đảo Lam rồi chứ không chỉ khu số 4.
Trước đó anh cũng từng nói, thực lực mạnh nhất chỉ có khu số 2, vì vậy anh định nắm gọn khu số 3 và khu số 4, cuối cùng mới là khu số 2.
Một khi có được khu số 2 thì những khu khác lại đơn giản. Vì vậy, lần đấu đơn đó thật ra chỉ làm bước đệm cho anh ‘thu phục’ khu số 3 mà thôi.
Còn có một điểm nữa là, từ sau khi anh nhìn thấy trăng máu ở biển thì anh có thể khống chế bản thân, có thể tự do vào trạng thái đó.
Và sau khi vào trạng thái đó thì thực lực tiến bộ là một phần, còn một điểm nữa là, ngoài cảm giác đau đớn, những phương diện khác anh cũng rất nhạy cảm. Đặc biệt là ở khả năng lĩnh ngộ, vượt xa tưởng tượng của anh.
Vì vậy anh còn có một dự định nữa là sau khi quay về sẽ đến kho vàng số 3 tìm Tử Y và Tần Hoa để họ tập luyện cho mình.
Thời gian một tháng, chỉ cần nâng cao thực lực lên cấp hai thì Bạch Diệc Phi có thể đấu đơn với Đạo Trưởng rồi.
Thuyền đang quay trở về, Bạch Diệc Phi liền bảo Lại Kha đi nghỉ ngơi. Còn anh vẫn cầm thuốc nổ, ngồi dựa vào cửa nhà kho để đề phòng Đạo Trưởng đột nhiên thay đổi suy nghĩ.
…
Bạch Diệc Phi ngồi dựa vào cửa nhìn ra biển lớn, không biết bao lâu đột nhiên bên cạnh anh xuất hiện bóng dáng một người.
Bạch Diệc Phi ngẩng đầu nhìn thì phát hiện đó là Lục Miêu Miêu.
“Có chuyện gì không?”, Bạch Diệc Phi hỏi.
Lục Miêu Miêu ngồi phía bên kia cửa, sau đó mới do dự nói: “Anh Bạch! Tôi đến xin lỗi anh, cũng xin lỗi thay cho Tiểu Dương”.
Sau khi Bạch Diệc Phi nghe thấy lời này thì bất đắc dĩ thở dài, nói: “Nếu như cậu ta nghĩ không thông suốt thì xin lỗi cũng vô ích. Chuyện này chỉ có cậu ta nghĩ thông suốt mới được”.
“Hơn nữa cô yên tâm, lời tôi nói trước đó, tôi sẽ giữ lời”.
Lục Miêu Miêu cúi đầu, không muốn để Bạch Diệc Phi nhìn thấy khóe mắt đỏ ửng của mình: “Anh Bạch! Xin lỗi, thật ra chuyện này trách tôi mới phải”.
Bởi suy cho cùng thì Lục Viễn muốn Bạch Diệc Phi đưa Lục Miêu Miêu rời khỏi đảo Lam. Nên trong lòng cô ta nghĩ rằng Bạch Diệc Phi không phải kẻ thù của mình.
Nhưng dù sao cô ta vẫn còn trẻ, một cô gái mới lớn vẫn chưa tiếp xúc với thế giới bên ngoài thì căn bản không biết nên làm như thế nào trong trường hợp này.
Lục Tây nói Bạch Diệc Phi là kẻ thù của họ, Lục Dương tuổi còn nhỏ nên xốc nổi dễ nổi cáu nên nói năng tùy tiện và cố chấp cho rằng Bạch Diệc Phi là kẻ thù của mình.
Nhưng trong lòng Lục Miêu Miêu không nghĩ vậy, chỉ có điều cô không dám nói ra. Vì cô ta sợ chị gái và em trai nói mình là kẻ vong ơn, không biết báo thù cho bố mẹ.
Nhưng hiện giờ chị gái cô ta cũng chết rồi, Lục Dương lại không hiểu chuyện nên Lục Miêu Miêu vẫn mơ hồ không biết nên làm như thế nào.
Chỉ có điều, sau chuyện xảy ra trên đảo, cô ta càng hiểu hơn về Bạch Diệc Phi và cũng có chút tình cảm khác thường.
Lục Miêu Miêu ngẩng đầu nhìn Bạch Diệc Phi nói: “Anh Bạch! Tôi thích anh”.
Bạch Diệc Phi ngây người ra, đờ đẫn nhìn Lục Miêu Miêu. Sau đó anh quay đầu nhìn về phía biển, không khỏi cười khổ một tiếng.
Lục Miêu Miêu lại đột nhiên nói: “Anh Bạch! Xin lỗi”.
Bạch Diệc Phi khẽ lắc đầu nói: “Tôi kết hôn rồi. Với lại, tôi rất yêu vợ và con sắp ra đời của chúng tôi”.
“Ở đảo Lam, khi một người đàn ông có thực lực và địa vị thì có thể lấy mấy vợ nhưng ở đất liền thì không thể thế được”.
“Pháp luật cũng quy định rất rõ ràng, đó là chế độ một vợ một chồng”.
“Tất nhiên, điều quan trọng nhất là tình yêu của một người sao có thể phân phát cho nhiều người được? Nếu như vậy thì sẽ không công bằng với những người đó, cũng là một sự tổn thương”.
“Từ trước đến nay, mục tiêu của tôi luôn là biến đảo Lam thành như vậy”, sau khi nói xong, Bạch Diệc Phi đột nhiên cười nói: “Cô đã gọi tôi một tiếng anh Bạch, vậy thì cô chính là em gái của tôi rồi. Anh trai sẽ bảo vệ em gái thật tốt”.
Lục Miêu Miêu nhìn anh gật đầu rồi cũng cười, nói: “Thật ra, tôi chỉ đùa thôi”.
Bạch Diệc Phi không nói gì thêm, vì anh cũng biết Lục Miêu Miêu không phải kiểu người hay đùa.
- ------------------