"Đây!"
"Chúng tôi ở đây!"
"Cứu chúng tôi với!"
Tâm trạng khi con người nhìn thấy hy vọng trong lúc tuyệt vọng, điều này có lẽ chỉ có người từng đích thân trải nghiệm mới biết được.
Những người trên thuyền đã phát hiện ra bọn họ và dần dần lái thuyền qua đó.
Họ lên thuyền an toàn thông qua dây thừng.
Nhưng sau khi lên tàu thì Bạch Diệc Phi lập tức phát giác thấy có gì đó không ổn.
Bởi vì các thành viên trong thuyền đều có vũ khí, dao và súng săn.
Trái tim kích động phấn khích của mấy người họ ngay lập tức bị dập tắt.
Lại Kha không chắc chắn hỏi: "Đây không phải là hải tặc đó chứ?"
Bạch Diệc Phi thì nói: "Nếu thật sự là hải tặc thì anh còn sợ chúng sao?"
Lại Kha nghe vậy thì gật đầu, cũng đúng, hắn ta là cao thủ cấp hai, đám hải tặc này hoàn toàn không phải đối thủ của hắn ta.
Lúc này một người đàn ông trung niên có thân hình cao lớn bước ra, phía sau là mười mấy thuyền viên cầm dao.
Người đàn ông trung niên có thái độ rất tốt: "Mấy người có phải thuyền viên gặp nạn trên thuyền Đạo Trưởng không?"
Bạch Diệc Phi ngạc nhiên, nhưng anh men theo lời ông ta nói: "Đúng vậy, chúng tôi đã bị quái vật tấn công".
Người đàn ông trung niên gật đầu nói: "Trên thuyền có quần áo sạch sẽ, mọi người có thể đi thay trước, đồng thời tôi cũng cho người đi chuẩn bị canh cá, sau khi thay quần áo xong thì có thể tới ăn chút gì đó".
Nhóm người Bạch Diệc Phi vội vàng cảm ơn.
Người đàn ông trung niên tốt bụng cười nói: "Đừng khách sáo như vậy, đều là người một nhà, ông chủ Triệu nhà chúng tôi là anh em với Đạo Trưởng".
“Ông chủ Triệu?”, Bạch Diệc Phi khẽ nhíu mày: “Là nhà họ Triệu ở khu số 3 sao?" . Được copy tại T R U M t r u y e n .CO M
Người đàn ông trung niên vội vàng gật đầu: "Đúng vậy, Đạo Trưởng đã từng nói về ông chủ Triệu chúng tôi với mọi người sao?"
Bạch Diệc Phi rất kinh ngạc.
Ông chủ Triệu mà ông ta nói đến có lẽ chính là bố của Triệu Thiên, người nắm quyền ở khu số 3.
Lúc đầu anh đã giết chết Triệu Thiên trước mặt rất nhiều người.
Người đàn ông trung niên cười hỏi: "Xin hỏi mọi người, bây giờ nhóm Đạo Trưởng đang ở đâu? Có phải mọi người lạc nhau rồi không?"
Nghe thấy lời này Bạch Diệc Phi đang do dự không biết mở miệng kiểu gì, thì Lại Kha lên tiếng trước, cũng thở dài một hơi đầy bi thương: "Chủ tịch, ông ấy…"
Còn chưa nói xong thì mắt Lại Kha hơi đỏ, dường như giọng nói còn có chút nghẹn ngào.
Bạch Diệc Phi sững sờ tại chỗ, diễn xuất này của Lại Kha phải nói y như thật vậy.
Bạch Diệc Phi khó hiểu, với diễn xuất này còn luyện võ làm gì nữa chứ? Làm diễn viên không tốt sao? Ảnh Đế Oscar đang chờ hắn ta đấy!
Người đàn ông trung niên đó nghe thấy vậy, rồi nhìn ánh mắt của Lại Kha thì vẻ mặt thay đổi rất nhiều: "Lẽ nào Đạo Trưởng, ông ấy đã…đã…"
"Haizz …", Lại Kha nặng nề thở dài, quay đầu không nói gì nữa.
Thấy vậy thì người đàn ông trung niên đó càng chắc chắn hơn, nhưng cũng vô cùng sốc: "Sao có thể chứ? Tối hôm qua Đạo Trưởng còn gửi tin nhắn cầu cứu đến ông chủ Triệu mà!"
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì nói: "Sau khi gửi xong thì chết rồi".
“Chết như thế nào?”, người đàn ông trung niên vội vàng hỏi.
Lại Kha thấy vậy thì sợ Bạch Diệc Phi nói lộ ra, nên lập tức nói trước: "Bị quái vật trên biển…"
Người đàn ông trung niên rất kinh ngạc hỏi: "Không phải Đạo Trưởng nói đã tránh được quái vật đó rồi, hiện tại bọn họ đang ở trên một hòn đảo nhỏ sao?"
Vẻ mặt của Lại Kha vẫn như cũ, đáp rất tự nhiên: "Ông hoàn toàn không biết khủng khiếp đến nhường nào, hòn đảo nhỏ đó vậy mà lại là sào huyệt của quái vật!"
“Cái gì?”, người đàn ông trung niên trợn to hai mắt, hiển nhiên là bị sốc, cuối cùng chỉ có thể bất lực thở dài.
Người đàn ông trung niên nhẹ giọng nói: "Mọi người đi nghỉ ngơi trước đi."
Sau khi nói xong thì ra lệnh cho người phía dưới đi phục vụ họ, còn mình thì rời khỏi boong.
Vào đến trong khoang thuyền, Lại Kha thấy khắp nơi không có người nên mới thở phào nhẹ nhõm nói: "Trời ạ, cuối cùng cũng thoát được ải rồi".
Còn Bạch Diệc Phi thì sâu xa liếc nhìn hắn ta: "Anh thật lòng đầu quân cho tôi sao? Sao tôi lại cảm thấy anh có gì đó không đúng?"
Nghe vậy thì Lại Kha lập tức nóng lòng, vội vàng thề nói: "Sếp Bạch, đừng mà, tôi thật lòng thật đó!"
Bạch Diệc Phi thấy vậy thì lắc đầu một cái, sau đó nói: "Được rồi, tôi đùa thôi, vẫn nên nhanh chóng chuẩn bị đi".
“Chuẩn bị cái gì?”, Lại Kha sửng sốt một hồi, khó hiểu hỏi.
Bạch Diệc Phi thở dài nói: "Xem ra anh chỉ tập trung biểu diễn mà không động não".
Lại Kha: "..."
Đây là thuyền của nhà họ Triệu ở khu số 3, bọn họ đến cứu viện sau khi nhận được lời cầu cứu của Đạo Trưởng, nếu Đạo Trưởng thật sự đã chết thì người đàn ông trung niên vừa rồi nhất định sẽ phản ánh ngay với nhà họ Triệu.
Mà ông chủ Triệu của nhà họ Triệu cũng nhất định sẽ gọi điện xác nhận, đến lúc đó không phải lộ tẩy rồi sao?
…
Mười phút sau.
Ở phía bên kia của khoang thuyền có rất nhiều người đã tụ tập.
Người đàn ông trung niên cười lạnh nói: "Vừa rồi đã xác nhận với ông chủ Triệu là Đạo trưởng vẫn còn sống, còn những người này chính là người mà Đạo Trưởng muốn bắt".
"Chúng ta nhân cơ hội bắt lấy bọn họ, đợi sau khi cứu được Đạo Trưởng thì chúng ta lập công lớn rồi".
Câu này vừa được nói ra thì đã có người gật đầu hùa theo.
"Nói đúng lắm, đã lập công trước mặt Đạo Trưởng, còn tăng thể diện cho nhà họ Triệu chúng ta, đến lúc đó trở về thì ông chủ nhất định sẽ trọng thưởng!"
"Đúng vậy đúng vậy!"
"Ấy, không phải bọn họ có một con nhóc sao? Trông cũng không tệ, đến lúc đó chúng ta có thể…"
"He he …"
Mọi người càng nói càng hưng phấn.
Người đàn ông trung niên cũng rất đắc ý cười nói: "Lát nữa mọi người hành động theo ánh mắt tôi".
Ông ta là đại ca ở đây, hiện tại ông ta đang tưởng tượng tới cảnh sau khi bắt được mấy người bọn họ.
Sau đó Đạo Trưởng lợi dụng liên minh doanh nghiệp cho nhà họ Triệu nhiều lợi ích hơn, đến lúc đó ông chủ sẽ vui vẻ sẽ ban thưởng cho ông ta.
Ông ta từ lâu đã nhìn trúng một cô vợ nhỏ của ông chủ Triệu, nếu lúc đó yêu cầu như thế thì có lẽ ông chủ sẽ không từ chối ông ta.
Nghĩ đến đây thì người đàn ông trung niên cũng kích động.
…
Sau khi thay quần áo xong thì nhóm người Bạch Diệc Phi được mời đến phòng khách dùng bữa.
Trên bàn ăn bày đầy các loại món ăn ngon, còn có một bát canh cá tươi trước chỗ ngồi của họ.
Hai ngày qua bọn họ ở trên đảo đá ngầm không phải ăn bánh mì thì là ăn quả dại, đã rất lâu không được ăn loại đồ nóng hổi này, thêm vào đó là bọn họ vẫn luôn nhịn đói từ tối qua.
Cho nên ngoài Bạch Diệc Phi thì Lại Kha, Lục Dương, và Lục Miêu Miêu đều ăn rất đã.
Bạch Diệc Phi do dự một lát, sau đó vẫn không chống lại được sự cám dỗ của đồ ăn ngon, anh cúi đầu bắt đầu ăn.
Sau hơn mười phút, bốn người đã ăn gần hết.
Lúc này người đàn ông trung niên dẫn theo hơn 20 thuyền viên bước vào, cười hỏi: "Mấy người ăn uống thế nào rồi? Có hài lòng không?"
Lục Dương cười đáp: "Hài lòng, rất hài lòng, những món ăn này thực sự ngon quá luôn".
Người đàn ông trung niên cười híp mắt: "Đương nhiên, bữa ăn cuối cùng trước khi chết, không ngon được sao?"
Nghe thấy vậy thì bọn họ đều kinh ngạc.
Lục Dương cười gượng hai tiếng: "Ông chú à, ông đừng nói đùa nữa".
Người đàn ông trung niên nghe thấy thế thì không nhịn được cười:"Ha ha ha… đùa hả?"
"Tao còn muốn nói có phải bọn mày đang đùa không? Vậy mà dám nói Đạo Trưởng đã chết rồi, thật sự tưởng rằng bọn tao không có đầu óc sao?"
Cả bốn người họ đều không nói gì nữa.
Người đàn ông trung niên xua tay nói: "Bao vây chúng lại cho tao!"
Sau đó hơn 20 thuyền viên vây tròn quanh họ.
Lại Kha thấy thế cười nhạo nói: "Chỉ với đám nhãi nhép này thì ông cho rằng chúng tôi sẽ sợ sao?"
“Đương nhiên là không!”, người đàn ông trung niên lạnh giọng nói: "Tao đã xác nhận với Đạo Trưởng, có phản đồ đã gần bốn mươi, là mày nhỉ?"
"Có phải mày cho rằng mày là cao thủ cấp hai, còn bọn tao đều là người thường, không đánh lại một chiêu của mày đúng không?"
Xì!
- ------------------