Nhưng hai người không quay lại tòa nhà của chính phủ mà đi một hướng khác, dần dần ra khỏi phạm vi của thành phố Triều Dương.
Bạch Diệc Phi đi theo sau phát hiện có điều gì đó không ổn.
Cả hai chị em họ còn rất trẻ, trước đây đều sống trong sự bao bọc của Lục Viễn, chắc hắn chưa bao giờ rời khỏi thành phố Triều Dương này.
Bây giờ họ rời thành phố này đi đâu? Và họ sẽ làm gì?
Ở đảo Lam này chỉ có thành phố Triều Dương này là yên bình, các khu khác cũng không khác thành phố này trước đây mấy, nhưng bọn họ lấy đâu ra dũng khí để đối mặt với những chuyện này?
Bạch Diệc Phi nghĩ ngợi một chút rồi nói: “Hỏng rồi! Có nội gián!”
“Mẹ kiếp, không biết nội gián ở đâu chui ra nữa?”, Bạch Diệc Phi vừa đi theo vừa nghiến răng nghiến lợi nói.
Đi hết con đường đất, có một chiếc xe tải dừng ở ven đường.
Hai chị em chạy đến phía trước chiếc xe tải, không biết đã nói gì với tài xế, một lúc sau nhanh chóng chui vào khoang xe tải.
Sau đó chiếc xe tải lập tức khởi động.
Bạch Diệc Phi vừa thấy vậy liền muốn đi lên ngăn cản bọn họ.
Nhưng đúng lúc này có một chiếc xe tải chạy từ hướng thành phố Triều Dương tới.
Bạch Diệc Phi sau khi suy nghĩ xong liền dừng lại, đợi chiếc xe tải tới gần anh mới chặn lại.
Sau khi chiếc xe tải dừng lại thì một người đàn ông đi xuống, người này là thủ hạ của Trường Tiễu, người đàn ông đeo khuyên tai lớn: “Ông chủ Bạch muốn đi đâu?”
Bạch Diệc Phi lập tức mở cửa rồi nhảy lên xe, sau đó chỉ vào xe tải phía trước và nói: “Đi theo chiếc xe tải phía trước”.
Người lái xe do dự mà không khởi động xe.
Người đàn ông đeo khuyên tai lập tức quay đầu lại nói: “Lái đi, ngẩn người ra đó làm gì? Lời của ông chủ Bạch mà cũng không nghe à?”
Tài xế lúc này mới vội vã nổ máy đuổi theo.
Người đàn ông mang khuyên tai nói với Bạch Diệc Phi: “Ông chủ Bạch, đồ mà anh tài trợ đã đến một phần rồi, sếp bảo tôi đi đón hàng”.
Nói xong anh ta dừng lại sau đó hỏi Bạch Diệc Phi: “Không ngờ lại gặp anh ở đây, anh chuẩn bị đi...”
Bạch Diệc Phi nhàn nhạt đáp: “Tôi phát hiện ra chiếc xe phía trước không giống xe của thành phố Triều Dương nên đi theo thử xem sao”.
“Ông chủ Bạch đi một mình sao?”, người đàn ông đeo khuyên tai không khỏi nở nụ cười: “Sao không dẫn vài người đi cùng?”
Bạch Diệc Phi nói: “Đi theo xem một chút thôi, cũng không động tay chân gì”.
Người đàn ông mang khuyên tai gật đầu nói: “Vậy thì cũng không cần mang theo nhiều người”.
Người đàn ông đeo khuyên tai tên là Tôn Tuấn, hắn ta nói với Bạch Diệc Phi: “Ông chủ Bạch, tôi chỉ có thể đưa anh đến bến tàu thôi, không thì sẽ lỡ mất thời gian, bị sếp tôi mắng”.
Ngập ngừng một hồi, Tôn Tuấn lại nói: “Nếu không được thì anh gọi cuộc điện thoại giải thích một chút?”
Bạch Diệc Phi khẽ lắc đầu: “Không cần”.
Sau đó, trong xe không có tiếng nói chuyện nữa.
...
Hơn một giờ sau, họ nhìn thấy màu xanh ngắt của biển cả.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy cảnh này, trong lòng có chút cảm khái.
Chiếc xe tải phía trước đã chạy vào bến tàu của đảo Lam, sau đó rẽ phải, nhưng xe tải của bọn họ chỉ có thể dừng lại ở cổng bến tàu.
Tôn Tuấn thấy vậy thì xin lỗi nói: “Ông chủ Bạch, tôi thật sự rất xin lỗi, chỉ có thể chở anh đến đây thôi”.
Mà Bạch Diệc Phi vẫn ngồi bất động trong xe, dường như không có ý định đi xuống.
Tôn Tuấn sửng sốt, có chút vội vàng cùng ngại ngùng nói: “Ông chủ Bạch, cái đó... nếu không thì, ông gọi điện nói với sếp tôi một tiếng nhé?”
Bạch Diệc Phi đột nhiên hừ lạnh một tiếng: “Tôn Tuấn”.
“A, có chuyện gì vậy?”, Tôn Tuấn thấy Bạch Diệc Phi gọi tên mình thì có chút giật mình.
Bạch Diệc Phi quay đầu lại, dùng ánh mắt thâm thúy nhìn anh ta.
Tôn Tuấn rất khó chịu khi bị anh nhìn như vậy, trong lòng có cảm giác bối rối, trong tiềm thức né tránh nói: “Ông chủ Bạch, có chuyện gì vậy?”
Bạch Diệc Phi chỉ nhàn nhạt nhìn hắn ta và hỏi: “Trường Tiễu biết anh phản bội anh ta không?”
“Không, cũng không coi là phản bội anh ta, nói chính xác ra, anh ta biết anh muốn giết chết tôi không?”
Vừa dứt lời, Tôn Tuấn kinh ngạc trợn to mắt nhìn Bạch Diệc Phi: “Ông chủ Bạch, anh có ý gì vậy? Sao tôi lại có thể phản bội sếp tôi chứ?”
Bạch Diệc Phi nhìn chằm chằm vào anh ta, lạnh lùng nói: “Lúc mới gặp mặt, tôi không hề hỏi anh tại sao lại tình cờ xuất hiện như vậy, nhưng anh lại chủ động giải thích với tôi”.
“Nhưng dựa vào những gì tôi biết về anh trong thời gian vừa qua, không phải anh rất ghét tôi sao? Sao có thể tự nhiên trở nên khách sao như thế chứ? Thái độ dọc đường hoàn toàn trái ngược với lúc trước”.
“Còn một chuyện nữa, tôi không biết chiếc xe phía trước đi đâu, nhưng anh lại biết nó tới bến tàu, bởi vì anh nói chỉ có thể đưa tôi đến bến tàu thôi”.
Tôn Tuấn sững sờ.
Bạch Diệc Phi chỉ vào lối vào bến tàu nói tiếp: “Trước khi đỗ xe, anh đang chỉnh quần áo, căn bản không hề ngẩng đầu lên nhìn, nhưng anh biết rằng chiếc xe phía trước đã rẽ phải ngay sau khi vào bến”.
Bạch Diệc Phi nói xong, lập tức rút dao găm ra đâm Tôn Tuấn một nhát.
Sự sững sờ và kinh ngạc của Tôn Tuấn khi nghe những điều này đã biến mất từ lâu, thay vào đó là sự hằn học và lạnh lùng.
Nhưng đáng tiếc là thực lực của Bạch Diệc Phi và Tôn Tuấn lại cách nhau một cấp, khi hai người đánh nhau, Tôn Tuấn đương nhiên không thể đánh bại Bạch Diệc Phi.
“Rầm!”
“Xoẹt!”
Tôn Tuấn đập mạnh vào cửa kính xe tải, kính xe vỡ tan tành, sau đó hắn ta bay người ra ngoài.
Bạch Diệc Phi lập tức nhảy xuống xe.
Tài xế không biết xảy ra chuyện gì, trong tiềm thức muốn xuống xe nhưng Bạch Diệc Phi đã đạp cửa xông lên, bỏ mặc anh ta trên xe.
Bạch Diệc Phi đi tới trước mặt Tôn Tuấn, lạnh lùng nhìn hắn ta ngã xuống đất hỏi: “Lí do?”
“Còn có thể là lí do gì?”, Tôn Tuấn cười lạnh, lau vết máu trên khóe miệng, chật vật đứng dậy.
Bạch Diệc Phi dùng chân giẫm lên làm hắn ta không dậy nổi, Tôn Tuấn chỉ có thể nhìn chằm chằm Bạch Diệc Phi: “Tự trách mày ngu ngốc thôi, còn hỏi cái gì?”
Bạch Diệc Phi lắc đầu nói: “Có biết tại sao tôi lại hỏi anh Trường Tiễu có biết chuyện này không thay vì hỏi anh muốn giết tôi hay anh ta muốn giết tôi không?”
“Đừng phí lời nữa”, Tôn Tuấn chế nhạo: “Đại ca tao ngoài mặt là người phụ trách thành phố Triều Dương, nhưng trên thực tế mày mới là người có tiếng nói cuối cùng, đại ca tao đương nhiên sẽ không vui”.
Bạch Diệc Phi nhẹ giọng nói: “Bất kể anh nói gì, tôi cũng sẽ không tin là do Trường Tiễu làm, tôi sẽ không nghi ngờ anh ta”.
“Và tôi chỉ muốn biết vì sao anh lại muốn giết tôi? Cố ý dụ tôi đến đây để làm gì?”
Tình bạn của anh và Trường Tiễu đã được hình thành qua những trận chiến, cả hai vô cùng hiểu tính cách của nhau, chính bởi vậy nên mới có thể trở thành bạn bè, nếu không thì khi anh giết Tùng Vưu Duy, Trường Tiễu vì báo thù cho hắn ta bọn họ đã trở thành kẻ thù rồi.
Hơn nữa, sau này khi anh cùng Đạo Trưởng đấu nhau ở biệt thự của liên minh doanh nghiệp, Trường Tiễu cũng đã xả thân giúp đỡ, anh càng không có lí do gì để nghi ngờ Trường Tiễu.
Mục đích của Tôn Tuấn khi nói điều này chính là muốn anh nghi ngờ anh ta.
Tôn Tuấn thấy Bạch Diệc Phi không tin những việc mình nói, đột nhiên hét lên: “Mày có phải đồ ngu không? Như vậy mà vẫn còn không tin!”
Bạch Diệc Phi nhàn nhạt nói: “Bởi vì anh ta là Trường Tiễu”.
“Mẹ nó!”, Tôn Tuấn cáu kỉnh chửi một câu.
Bạch Diệc Phi không muốn nói nhảm cùng Tôn Tuấn, nặng nề dẫm lên hắn: “Đừng phí thời gian nữa, có nói hay không?”
Mặt của Tôn Tuấn bị giẫm đến biến dạng, nhưng hắn ta vẫn ngoan cố nói: “Không nói thì làm gì được tao?”
“Không nói thì tôi sẽ giết anh, đỡ tốn thời gian”, Bạch Diệc Phi nhàn nhạt nói.
Khi Bạch Diệc Phi lần đầu tiên giết người, anh bị dọa cho mềm nhũn hết chân, nhưng hiện tại, anh không có cảm giác gì khi giết người nữa.
Giống như làm một việc quá nhiều lần, bất kể là làm gì đều cảm thấy rất bình thường.
Khi Tôn Tuấn thấy điều này, hắn ta đột nhiên vui vẻ hỏi: “Nếu tôi nói thì anh sẽ tha cho tôi chứ?”
“Không tha”, Bạch Diệc Phi lắc đầu.
Tôn Tuấn mở to mắt và gầm lên: “Vậy thì tao có nói hay không cũng giống nhau sao?”
Bạch Diệc Phi thờ ơ nói: “Nhỡ anh mà nói dối thì sao?”
“Mày...”, Tôn Tuấn gần như tức hộc máu khi nghe lời Bạch Diệc Phi nói.
Trong lòng Tôn Tuấn không cam tâm, muốn dùng hai tay ôm lấy đùi Bạch Diệc Phi, định quật anh ngã xuống.
Nhưng rất tiếc, nói đến việc quật người khác, Bạch Diệc Phi mới là người trong nghề.
- ------------------