Bạch Diệc Phi vừa bước ra khỏi đại sảnh đã bị một đám vệ sĩ của ông Khúc vây chặt lấy.
Bạch Diệc Phi chỉ nói khẽ một câu: “Ông Khúc bị tôi giết rồi”.
Nghe vậy những người kia sững lại trong giây lát, sau đó liền tự mình giải tán.
Mặc dù hết sức kinh hãi nhưng họ dẫu sao cũng đã ở Đảo Lam trong một khoảng thời gian dài, luôn tôn thờ chủ nghĩa ai có thể cho họ tiền thì người đó chính là ông chủ, cũng không có bao nhiêu lòng trung thành.
Huống hồ, trong số đó đã có người nhận ra Bạch Diệc Phi.
...
Sau khi trở về, Diệp Hoan và Lâm Cuồng nhìn Bạch Diệc Phi hỏi: “Giải quyết xong rồià?”
Bạch Diệc Phi gật đầu, nhàn nhạt đáp: “Giết rồi”.
“Giết rồi”, Diệp Hoan cùng Lâm Cuồng kinh ngạc buột miệng.
Bạch Diệc Phi gật đầu một lần nữa.
Diệp Hoan và Lâm Cuồng nhìn nhau, sau đó lại hỏi: “Giết ai cơ?”
“Lão Khúc”, Bạch Diệc Phi đáp.
Hai người lại sửng sốt, Lâm Cuồng hỏi anh: “Như vậy có quá trực tiếp hay không?”
“Thế thì sao”, Bạch Diệc Phi nhìn họ mà nói: “Đơn giản trực tiếp không tốt à? Huống chi, tôi đã muốn giết lão già đó từ lâu rồi!”
Diệp Hoan, Lâm Cuồng: “...”
“Bây giờ có thể trở về bảo công nhân bắt đầu làm việc rồi, sẽ không có người đến phá rối các anh nữa đâu”, Bạch Diệc Phi thản nhiên nói.
Thế nên Diệp Hoan cùng Lâm Cuồng rời đi.
Sau khi họ rời khỏi, trong phòng chỉ còn lại Bạch Diệc Phi và Trường Tiễu.
Trường Tiễu thấy dáng vẻ này của anh, đưa cho anh một điếu thuốc rồi hỏi: “Có phải là xảy ra chuyện gì rồi hay không?”
Thực ra Bạch Diệc Phi trước nay chưa bao giờ che giấu cảm xúc trong lòng luôn mà lộ ra ngoài mặt, bởi vậy rất dễ dàng có thể nhìn ra tâm trạng của anh hiện tại như thế nào.
Trường Tiễu phát hiện ra điều gì đó không ổn: “Anh hôm nay hơi khác, hơn nữa sát khí cũng rất nồng đậm”.
Bạch Diệc Phi nghe vậy thì cười một tiếng: “Thực ra cũng không có gì, anh cũng biết là tôi có cái tật do dự thiếu quyết đoán mà, giờ tôi muốn thay đổi điểm này”.
Trường Tiễu nghe được lời này thì nghi ngờ hỏi: “Thực sự không xảy ra chuyện gì?”
Bạch Diệc Phi lắc đầu. . đam mỹ hài
Kỳ thực Bạch Diệc Phi cũng không xác định được là đã xảy ra chuyện gì, anh hoàn toàn có thể đi hỏi Trương Hoa Bân, hoặc là Trường Tiễu, và tất cả mọi người có mặt lúc đó.
Nhưng anh không dám.
Anh sợ rằng kết quả nhận được sẽ là điều mà anh không muốn nhất.
Bước ra khỏi phòng làm việc, Bạch Diệc Phi vừa suy nghĩ vừa đi về phía gian phòng của mình.
Thành phố Triệu Dương hiện giờ đã ổn định trở lại, anh hoàn toàn có thể giao lại mọi việc cho Trường Tiễu quản lý, hơn nữa nơi đây còn có nhà họ Diệp và nhà họ Lâm, sẽ không xảy ra vấn đề gì, người của anh đều có thể rút rồi.
Bản thân Bạch Diệc Phi cũng có ý định trở lại kho vàng, nói những việc xảy ra gần đây với nhóm người Tử Y.
Mục đích chính của chuyến viếng thăm Đảo Lam lần này của họ, một là tạm thời lẩn trốn, ngoài ra chính là dẫn dụ Đạo Trưởng, Lương Vỹ Siêu cùng kẻ đứng sau bọn họ.
Tuy nhiên Đạo Trưởng đã biết được anh đang ở Đảo Lam, chắc hẳn những kẻ đứng sau rất nhanh sẽ có hành động.
Nhưng chỉ là một tên Đạo Trưởng anh đã không thể đối phó nổi, huống chi còn có Lương Vỹ Siêu và người đứng phía sau màn kia, bởi vậy anh phải trở về kho vàng trước, ở cùng Tử Y và Tần Hoa anh mới có thể an toàn.
Anh vừa đi vừa suy nghĩ, bước tới trước cửa phòng mình, vừa định mở cửa thì phát hiện cửa phòng bên cạnh đã mở ra, từ bên trong có hai người đi ra, là Lục Miêu Miêu và Lục Dương.
Trên lưng hai người họ đều mang theo một cái ba lô lớn, thần sắc hoảng loạn, căn bản không hề chú ý tới Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi thấy vậy bất giác nhíu mày, sau đó theo sau.
Do Bạch Diệc Phi đã từng đặc biệt dặn dò qua, hai người họ không phải tù nhân, không cần quản thúc, có thể tùy ý di chuyển ở đây.
Vì vậy, không ai quan tâm họ đi đâu, hai người vội vã rời khỏi tòa nhà.
Lúc Bạch Diệc Phi bước tới cửa, một người mặc đồ đen hỏi Bạch Diệc Phi: “Muốn tôi đi theo họ không?”
“Không cần, để tôi đi”, Bạch Diệc Phi lắc đầu đáp.
Dứt câu liền nhanh chóng đi theo.
Bạch Diệc Phi nhìn bóng lưng rời đi của hai chị em họ, trong lòng nghĩ thầm: Có phải là do mình quá thiếu quyết đoán, mới gây ra sự tình hôm nay không?
Nếu anh dứt khoát hơn, vậy anh có thể thẳng thắn vô tư đối diện với Lưu Hiểu Anh, thậm chí cô ta cũng sẽ không....
Bạch Diệc Phi lắc đầu, anh không dám nghĩ nữa.
Nhưng sau khi anh giết lão Khúc, tâm tình tích tụ của anh cũng dần dần tốt hơn.
Và những gì anh từng nói với Trường Tiễu không phải là qua loa, anh cảm thấy có lẽ mình thực sự nên sửa đổi tật xấu này.
Bây giờ anh muốn giải quyết mối ân oán giữa mình và chị em Lục Miêu Miêu, bởi vậy anh mới muốn đích thân theo dõi họ.
Về phần kết quả cuối cùng như thế nào thì anh không quan tâm, điều mà anh để ý tới giờ đây là anh không muốn oan uổng chuốc lấy thù hận.
Mà Bạch Diệc Phi không hề biết là ở một tòa nhà khác cách đó không xa, Lưu Hiểu Anh sắc mặt tái nhợt, cơ thể yếu ớt, đang nhìn chằm chằm mình.
Đúng lúc này, giọng nói của một người phụ nữ đột nhiên vang lên: “Cô vẫn là chưa buông bỏ được”.
Lưu Hiểu Anh không hề kinh ngạc, chỉ nhìn bóng lưng của Bạch Diệc Phi, khẽ lắc đầu: “Bắt buộc phải quên đi thôi!”
Người phụ nữ im lặng một lúc lâu và nói: “Tại sao không đi đấu tranh thử? Cho dù không có kết quả nhưng ít nhất cô đã từng cố gắng qua!”
Lưu Hiểu Anh nghe vậy thì cười khổ: “Dù biết sẽ chết, anh ấy cũng không nói với tôi, vậy thì tôi còn đấu tranh cái gì đây?”
“Vậy sau này thật sự sẽ thành người xa lạ sao?”, người phụ nữ đó lại hỏi.
Lưu Hiểu Anh chậm rãi quay người lại nhìn về phía người phụ nữ đứng sau, cô ta không phải ai khác mà chính là Lương Ngọc đã biến mất khỏi tàu trước đó.
“Việc của sau này ai cũng không nói trước được”.
Lương Ngọc nhìn cô ta và nói: “Thế nên cô vẫn là không từ bỏ được!”
Lưu Hiểu Anh cười khổ lắc đầu, sau đó ngẩng đầu nhìn Lương Ngọc: “Vậy cô thì sao? Cô đối với anh ấy cũng...”
“Không!”, Lương Ngọc lập tức phủ nhận: “Tôi không có, tôi và anh ta không thể nào!”
Biểu cảm của Lương Ngọc vốn dĩ điềm đạm, lúc này cũng không nhịn được mà cười khổ một tiếng: “Tôi và cô không giống nhau, trên thế gian này không có ai quan tâm đến tôi hết!”
Ngay cả Tử Y, người từng an ủi cô ta.
Bởi vì khi Tử Y nhận Bạch Diệc Phi làm đồ đệ, Tử Y đã nói với cô ta rằng Bạch Diệc Phi quan trọng hơn, bất kể Bạch Diệc Phi có nhu cầu gì thì cô ta đều phải thỏa mãn anh vô điều kiện.
Thế nên sẽ không có ai thật sự quan tâm đến cô ta.
Cô ta chỉ là một người bị thế giới này bỏ quên.
Lúc này, Lưu Hiểu Anh đột nhiên hỏi: “Đúng rồi, cô vẫn chưa nói cho tôi biết, tại sao cô lại ở đây?”
Lương Ngọc dừng lại một chút, sau đó cười đáp: “Tôi đến đây đi dạo, vừa hay gặp cô, tiện thể chăm sóc cô luôn”.
Nói xong, Lương Ngọc đỡ Lưu Hiểu Anh đến bên giường, lại nói: “Cô nghỉ ngơi cho tốt, bây giờ không nên đứng bên cửa sổ, gió lạnh dễ cảm!”
Lưu Hiểu Anh cười cười rồi nằm xuống giường.
...
Bạch Diệc Phi đi theo chị em Lục Miêu Miêu đến nghĩa trang, nhìn hai người dọ quỳ lạy và đốt tiền giấy cho bố mẹ mình.
Bạch Diệc Phi lặng lẽ đứng sau gốc cây.
Khi tờ giấy sắp cháy hết, Lục Miêu Miêu do dự hỏi Lục Dương: “Tiểu Dương, chúng ta thật sự phải làm như vậy sao?”
Lục Dương không khỏi cười lạnh một tiếng, nhìn vào bia mộ trước mặt nghiến răng nghiến lợi nói: “Chị, lẽ nào chị không muốn báo thù cho bố mẹ và chị cả sao?”
“Đương nhiên không phải...”, Lục Miêu Miêu lập tức lắc đầu.
Lục Dương lại nói: “Vậy thì đừng do dự nữa, cứ làm đi”.
Sắc mặt Lục Miêu Miêu trở nên tái mét.
Sau khi Bạch Diệc Phi nghe xong cuộc đối thoại của họ thì có chút tò mò, bọn họ rốt cuộc đang nói về chuyện gì?
Anh có chút hứng thú nên cũng không bước ra vạch trần hai người.
Hai chị em Lục Miêu Miêu sau khi đốt tiền vàng xong thì cúi đầu quỳ lạy, sau đó đứng dậy và bước ra ngoài.
Bạch Diệc Phi tránh khỏi tầm mắt của họ, đợi họ đi rồi anh mới đi theo.
- ------------------