Có lẽ 80% là bạn bè, 20% là thích đi.
Lưu Hiểu Anh đi theo anh đã lâu như vậy, còn từng cứu anh rất nhiều lần, Bạch Diệc Phi đã sớm coi cô ta là anh em bạn bè như bọn Từ Lãng.
Nhưng suy cho cùng Lưu Hiểu Anh là con gái, lại đối xử tốt với anh như vậy, khó tránh khỏi anh sẽ thích cô ta một chút.
Nhưng Bạch Diệc Phi không phải loại người gặp ai thì sẽ yêu người đó, anh biết mình phải làm gì, lại không thể làm gì, anh có thể khống chế được dục vọng của mình.
Với một người mà nói, điều đáng sợ nhất là không khống chế được dục vọng.
Cho dù Bạch Diệc Phi không thích cô ta thì cũng có 80% tình cảm bạn bè, vì thế nếu cô ta xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì anh đương nhiên sẽ cảm thấy buồn bã.
Bởi Lưu Hiểu Anh vì anh mà chết.
…
Bạch Diệc Phi thẫn thờ đi ra.
Lại không biết bản thân đã đi đến chỗ mà chị em Lục Miêu Miêu ở như thế nào.
Anh gõ cửa.
Lục Miêu Miêu mở cửa, sau khi nhìn thấy Bạch Diệc Phi thì giật mình lui lại hai bước.
“Nói cho tôi biết ngày sinh của chị cô”, Bạch Diệc Phi không quan tâm đến phản ứng của cô ta.
Lục Miêu Miêu nghe vậy thì lắc đầu.
Bạch Diệc Phi lúc này rất cáu kỉnh bởi trong lòng anh có một suy đoán không lành. Trước khi suy đoán này được chứng thực, cảm xúc của anh vô cùng nóng nảy, anh không khống chế được mà thét lên: “Nói cho tôi!”
Tiếng hét này khiến cho Lục Miêu Miêu càng thêm sợ hãi. Cô ta lui lại mấy bước, lắc đầu nguầy nguậy: “Tôi không biết, không biết…”
Lúc này, Lục Dương đột nhiên cầm dao xông ra, đứng chắn trước người Lục Miêu Miêu, chĩa dao vào Bạch Diệc Phi: “Anh định làm gì?”
“Anh hại bố mẹ tôi, lại sai người giết chị tôi, có phải còn định giết cả hai chị em tôi luôn không?”
“Đồ sát nhân điên!”
“Sát nhân điên?”, Bạch Diệc Phi ngây ra.
Lục Dương gào lên: “Chẳng lẽ không phải ư? Anh là tên sát nhân điên, giết nhiều người như vậy, còn giết cả chị tôi, anh còn đáng sợ hơn cả người nhà họ Hồng!”
“Anh cứ đợi đấy! Rồi sẽ có một ngày tôi giết anh báo thù cho bọn họ!”
Lời nói của Lục Dương khiến Bạch Diệc Phi bình tĩnh lại. Anh đánh giá Lục Dương một chút, sau đó chậm rãi rời đi.
Lục Dương thấy vậy thì kinh ngạc, mặc dù vẫn còn sợ hãi nhưng cậu ta vẫn vung con dao trong tay lên chém Bạch Diệc Phi.
Nhưng cậu ta nào phải đối thủ của anh.
Bạch Diệc Phi dễ dàng mà giật được con dao trong tay cậu ta.
Lục Dương nhìn bàn tay trống không mà ngây ra.
Bạch Diệc Phi vứt con dao ra đất.
Sau đó anh dùng một tay ấn chặt vai Lục Dương khiến cả người cậu ta run lên lẩy bẩy.
Bạch Diệc Phi nghiêm nghị nhìn cậu ta, nói: “Tôi không quan tâm các người nghĩ thế nào, cũng không có sức mà đi giải thích hết lần này đến lần khác với các người, rồi sẽ có một ngày các người hiểu được”.
“Cho dù hai người muốn giết tôi thì tôi vẫn sẽ cho hai người một cuộc sống no đủ”.
“Nhưng trước khi cậu có năng lực giết tôi thì đừng có vung dao trước mặt tôi”.
“Cậu không giết nổi tôi!”
Lục Dương nghe vậy thì mặt trắng bệch, môi tái ngắt.
Cậu ta từng thấy Bạch Diệc Phi trong trạng thái cuồng hóa vì thế cậu ta biết anh vô cùng đáng sợ.
Mà Lục Miêu Miêu lại cho rằng Bạch Diệc Phi định làm hại Lục Dương nên lập tức chạy đến nói: “Đừng làm hại nó! Tôi thật sự không biết!”
“Không chỉ chị cả, chúng tôi ngay cả sinh nhật của mình cũng không biết, chỉ có bố mẹ nói cho chúng tôi bao nhiêu tuổi, chúng tôi chưa từng đón sinh nhật”.
Nghe vậy, mặt Bạch Diệc Phi trắng bệch, lộ vẻ bất lực.
Đầu anh hỗn loạn, anh không biết mình rời khỏi căn phòng thế nào, lại trở về phòng mình ra sao.
Bạch Diệc Phi tự nhốt mình trong phòng, cho dù ai gõ cửa anh cũng không mở.
Anh ngồi trên sô pha, những ký ức từ khi quen biết Lưu Hiểu Anh đến nay lướt qua đầu anh như một bộ phim.
Không biết đã qua bao lâu, chuông điện thoại của Bạch Diệc Phi vang lên.
Bạch Diệc Phi hoàn hồn cầm điện thoại lên thì thấy người gọi đến là Lý Tuyết.
Anh do dự lúc lâu, cuối cùng không nhận cuộc gọi mà tắt điện thoại đi.
Anh biết tình trạng của mình hiện tại không tốt, một khi nói chuyện thì Lý Tuyết sẽ phát hiện ra sự bất thường vì thế sau khi cúp điện thoại, anh định gửi tin nhắn cho cô.
Nhưng ngón tay anh dừng trên bàn phím rất lâu, không biết phải nói gì, cuối cùng chỉ đành gửi một icon mỉm cười.
…
Cùng lúc đó.
Diệp Hoan và Lâm Cuồng đang nóng ruột tìm Bạch Diệc Phi.
Nhưng Trường Tiễu ngăn bọn họ lại.
“Người anh em, chuyện gấp lắm rồi!”, Diệp Hoan sốt ruột nói.
Trường Tiễu bất đắc dĩ: “Ai gõ cửa anh ta cũng không mở, cũng không biết làm sao, tôi cũng chịu thôi!”
“Đã xảy ra chuyện gì à?”, anh ta lại hỏi.
Lâm Cuồng thở dài, lại nói với vẻ nghiêm trọng: “Thợ mỏ đều đình công rồi”.
“Sao lại như vậy?”, Trường Tiễu rất kinh ngạc.
Lâm Cuồng trầm giọng nói: “Thợ mỏ đang trên đường đến làm thì bị người ta đánh, tên đó nói ai đến mỏ vàng khởi công thì sẽ đánh kẻ đó”.
Diệp Hoan tiếp lời: “Bạch Diệc Phi nói không thể dùng vũ lực để giải quyết, chúng tôi cũng không biết phải làm sao”.
Trường Tiễu nghe xong thì cau mày: “Những người đánh thợ mỏ đều là người dân bình thường ư?”
“Không chắc”, Diệp Hoan cười khổ, đây mới là nguyên nhân khiến bọn họ phải bó tay.
Trường Tiễu trầm tư.
Cho dù là nhà họ Diệp hay nhà họ Lâm, sau khi Bạch Diệc Phi lật đổ nhà họ Hồng, giành được khu 4 thì anh đã giao tất cả mỏ vàng cho bọn họ, từ đó có thể thấy rõ ý tứ của anh.
Lợi ích mà mỏ vàng khu 4 đem lại là vô cùng lớn, cho dù là trễ một ngày cũng gây tổn thất rất nhiều.
Vì vậy mà Diệp Hoan và Lâm Cuồng mới nóng ruột như thế.
Lúc này, cửa đã được mở.
Bạch Diệc Phi đi ra, vẻ mặt vô cảm: “Thông báo cho thợ mỏ khởi công, tôi đi giải quyết chuyện này”.
Thành phố Triều Dương được thành lập đã đem lại sự thuận tiện cùng lợi ích cho hầu hết mọi người, khiến bọn họ càng sống thoải mái, tự do hơn.
Nhưng chuyện gì cũng có lợi và hại.
Mặc dù bọn họ nhận được sự ủng hộ của phần lớn người dân nhưng lại động đến lợi ích của một nhóm người.
Bình đẳng giữa người với người đã ảnh hưởng đến lợi ích của tầng lớp quý tộc, bọn họ sao có thể cam tâm cho được.
…
Trong phòng khách nhà họ Khúc có rất nhiều những người quyền cao chức trọng lúc trước tập trung ở đây.
“Ông Khúc, cầu xin ông nể tình cảm nhiều năm giữa hai nhà chúng ta mà giúp tôi một lần!”, Hồng Quân cúi đầu đứng trước mặt ông Khúc, trầm giọng nói trước mặt bao nhiêu người.
Ông Khúc vẫn ngồi trên xe lăn, nghe vậy thì cười lạnh: “Tình cảm? Năm đó tôi cứu bố cậu, nhà các người cho tôi rất nhiều lợi ích, tình cảm giữa chúng ta đã cạn từ lâu rồi”.
“Giúp cậu? Tôi giúp thế nào?”, ông Khúc nói rồi gằn giọng: “Tôi không muốn giúp một kẻ không biết nghe lời!”
Lúc nhà họ Hồng vẫn còn, ai dám khiêu khích Hồng Quân?
Ai dám nói với hắn ta như vậy?
Cho dù là ông Khúc cũng phải lựa lời.
Nhưng đó là trước khi nhà họ Hồng sụp đổ, còn Hồng Quân hiện tại chỉ biết cúi đầu xin giúp đỡ: “Tôi sẽ nghe lời, chuyện gì tôi cũng nghe”.
Ông Khúc cười lạnh: “Nếu cậu thật nghe lời tôi thì sẽ không xảy ra tình hình như hiện tại”.
“Tôi vốn định lợi dụng ưu thế chúng ta ở khu 4 đã lâu mà khiến đám dân đen ngu ngốc tạo áp lực cho những người đó, sau đó tiến hành phá hoại ở các mặt khác để bọn họ biết rằng chúng ta mới là người làm chủ ở khu 4 này”.
- ------------------