Hồng Quân liếc nhìn Lục Tây, im lặng, cũng có nghĩa là đồng ý.
Sau đó ba người cùng Hồng Quân đến nhà kho của hắn ta.
Sau khi đi đến nhà kho, Hồng Quân đi đến trước một chiếc thùng gỗ lớn, tiếp đó dùng lực đẩy chiếc thùng đó ra.
Dưới chiếc thùng là một tấm ván lớn bằng gỗ vuông vắn.
Hồng Quân gỡ tấm gỗ ra, để lộ những bậc đá bên trong.
Rõ ràng đây là một tầng hầm bí mật.
Sau khi Bạch Diệc Phi chiếm được nhà họ Hồng, bọn họ có lục soát từng kho hàng nhưng không ai nghĩ rằng ở đây lại có một con đường bí mật.
Hồng Quân dẫn đầu đi trước, Bạch Diệc Phi và 2 người còn lại đi theo phía sau.
Lưu Hiểu Anh nắm vạt áo Bạch Diệc Phi đi theo phía sau anh, mặc dù không cầm tay nhưng có thể nắm lấy áo anh cô ta cũng cảm thấy rất vui.
Bạch Diệc Phi lại không để ý lắm, đưa tay lau máu trên mũi, để giảm bớt không khí căng thẳng, chủ động hỏi Lưu Hiểu Anh: “Tại sao cô lại theo tôi tới đây?”
Lưu Hiểu Anh không trả lời ngay mà im lặng hồi lâu, Bạch Diệc Phi cứ tưởng cô ta sẽ không trả lời.
Nhưng ngay sau đó, Lưu Hiểu Anh đột nhiên cười nói: “Chúng ta không thể sinh cùng ngày, nếu chết cùng này thì cũng tính là đã từng ở bên nhau”.
“Có thể khi đầu thai ở kiếp sau, chúng ta sẽ được chính thức ở bên cạnh nhau”.
Giọng điệu của Lưu Hiểu Anh nhẹ nhàng, nhưng Bạch Diệc Phi nghe thấy lại cảm thấy rất khó chịu, bởi vì anh có thể hiểu được nỗi buồn phiền trong lòng cô ta.
Bạch Diệc Phi thầm thở dài, nhìn vào con đường tối đen phía trước, chủ động vươn tay nắm lấy tay của Lưu Hiểu Anh.
Lưu Hiểu Anh sửng sốt một chút, sau đó khóe môi khẽ cong lên cười hạnh phúc.
Bạch Diệc Phi cảm thấy Lưu Hiểu Anh nắm tay mình rất chặt.
Mà ở phía trước, Hồng Quân cũng nắm chặt tay Lục Tây.
Lục Tây theo sau nhỏ giọng hỏi: “Anh có hận em không?”
“Vậy em có yêu anh không?”, Hồng Quân hỏi.
Lục Tây ngây ra trong giây lát.
Hồng Quân hỏi tiếp: “Chúng ta có còn tương lai không?”
Lục Tây cúi đầu im lặng.
Hồng Quân không khỏi cười khổ: “Thế nên, tất cả đều vô nghĩa rồi”.
Dù là yêu hay ghét thì cuối cùng họ cũng không thể ở bên nhau, vậy thì tại sao phải hỏi, căn bản không có ý nghĩa gì.
Bạch Diệc Phi không khỏi thở dài khi nhìn thấy điều này: “Có những người, cho dù là quan tâm nhau, nhưng đến cuối cùng lại không thể ở bên nhau, thật là tạo hóa trêu ngươi, hết cách!”
Trong lối nhỏ tối tăm và yên tĩnh, dù cách nhau mấy mét thì họ vẫn có thể nghe thấy giọng nói của nhau.
Hồng Quân không khỏi hừ lạnh: “Chẳng có gì là tạo hóa cả, tất cả đều do con người”.
Bạch Diệc Phi phản bác: “Có một số việc quả thực là ý trời”.
Hai người tranh luận một câu, không khí không còn căng thẳng như trước mà đã dịu đi rất nhiều.
Lưu Hiểu Anh và Lục Tây có chút ngạc nhiên, nhưng không ai nói chuyện để tránh làm hỏng bầu không khí này.
Dọc theo đường đi, lối đi dần rộng ra, trước mặt họ hiện ra một tầng hầm rộng hơn 100m2, ở góc tầng hầm có đặt một thiết bị nhấp nháy màu đỏ.
Đây chính là máy kích ngòi nổ.
Sau khi Hồng Quân đứng vững bèn nói với Bạch Diệc Phi: “Nút màu đỏ”.
Bạch Diệc Phi nhìn thấy trên thiết bị kích nổ có một vài nút bấm, nhưng không lập tức tắt công tắc mà anh quay đầu lại nhìn Lưu Hiểu Anh và nói: “Làm ơn giúp tôi nói với Tuyết Nhi, nói rằng... đời này tôi được làm chồng của cô ấy tôi cảm thấy cũng xứng đáng rồi”.
“Còn nữa... hãy giúp tôi chăm sóc cô ấy cho tốt!”
Lưu Hiểu Anh lắc đầu rồi đưa mấy viên thuốc cho anh: “Anh đừng làm chuyện ngu ngốc, tôi xin anh, bây giờ uống thuốc thì vẫn còn kịp”.
Cô ta hi vọng Bạch Diệc Phi có thể thay đổi quyết định nên đến giây phút cuối cùng vẫn khuyên anh dùng thuốc giải.
Nhưng Bạch Diệc Phi đã hạ quyết tâm, lắc đầu từ chối, sau đó nhìn về phía Hồng Quân nói: “Nào, bắt đầu đi”.
Sau khi Hồng Quân đứng ở đó thì vẫn luôn bất động, không tắt công tắc mà cũng không bảo Bạch Diệc Phi đi tắt.
Bạch Diệc Phi nói xong, Hồng Quân quay đầu lại nhìn về phía anh.
Lưu Hiểu Anh bối rối.
Bắt đầu cái gì chứ?
Lục Tây cũng không hiểu?
Là có ý gì?
Bọn họ định làm gì? Không phải nói sẽ tắt công tắc sao?
Bạch Diệc Phi thờ ơ nói: “Báo thù phải dùng thực lực mới đã, thế nên, khi anh nói hai chúng ta cùng đi tắt công tắc, tôi đã biết rằng anh muốn chính tay mình giết tôi, không phải sao?”
Hồng Quân cười toe toét: “Bạch Diệc Phi, thành thật mà nói, biết mình sắp chết nhưng vẫn có thể bình tĩnh như vậy, tao không thể không khâm phục mày”.
“Nếu tôi thắng, tôi sẽ đi tắt công tắc, uống thuốc giải, đồng thời sẽ bảo đảm không giết Lục Tây”, Bạch Diệc Phi nhìn Hồng Quân nhàn nhạt nói.
Hồng Quân gật đầu nói: “Nếu như tao thắng, tao cũng sẽ tắt công tắc, hai người phụ nữ, tao hứa sẽ không giết”.
Vào lúc này, Lưu Hiểu Anh và Lục Tây cuối cùng cũng hiểu họ đang nói chuyện gì.
Đồng thời, cả hai người cùng nhìn về phía người mà mình quan tâm.
Lục Tây lo lắng nhìn về phía Hồng Quân dặn dò: “Anh cẩn thận!”
Hồng Quân lãnh đạm nói: “Hắn một lòng muốn chết, huống hồ anh là một cao thủ cấp 2 trung cấp, hắn nhiều nhất cũng chỉ là một cao thủ cấp 3 cao cấp mà thôi, đánh không lại anh”.
“Còn nữa, hắn ta đang bị trúng độc”.
Cho nên Hồng Quân căn bản không cần lo lắng, giết chết Bạch Diệc Phi cũng giống như định mệnh đã an bài.
Nhưng Lưu Hiểu Anh thì cảm thấy như nghẹt thở, nắm lấy cánh tay Bạch Diệc Phi mà hỏi: “Không còn cách nào khác sao?”
Bạch Diệc Phi lắc đầu, vừa định nói gì thì khóe miệng lại bắt đầu chảy máu.
Nhìn thấy Bạch Diệc Phi như vậy, Lưu Hiểu Anh không nhịn được mà bật khóc: “Nhất định sẽ có cách, sẽ có cách...”
Bạch Diệc Phi bất lực lắc đầu.
Lưu Hiểu Anh khóc thút thít, sau đó hỏi Bạch Diệc Phi: “Còn gì cần nói nữa không?”
Bạch Diệc Phi tiếp tục lắc đầu.
Lưu Hiểu Anh càng khóc dữ hơn.
Bạch Diệc Phi liếc nhìn Lưu Hiểu Anh một cái, sau đó lao về phía Hồng Quân.
Lưu Hiểu Anh mở to mắt, kinh ngạc hít sâu một hơi.
Hồng Quân thấy vậy ánh mắt trầm lại, cơ thể hắn nhanh chóng tiến về phía trước, tung ra một cú đấm.
Bạch Diệc Phi chưa kịp chạm vào Hồng Quân đã bị Hồng Quân đấm vào ngực rồi bay ra ngoài.
Rõ ràng đây là sự cách biệt giữa các cấp độ.
Hồng Quân chế nhạo, hắn ta không cho Bạch Diệc Phi bất kỳ cơ hội phản công nào, lại một lần nữa lao tới phía anh, nhấc chân tung một cú đá.
Thực lực Hồng Quân vượt xa Bạch Diệc Phi, chiêu vừa rồi đã làm Bạch Diệc Phi nôn ra một ngụm máu lớn.
Cũng may là Bạch Diệc Phi đã quen chịu đòn, nếu không người bình thường chịu phải cú đấm này e rằng đã chết rồi.
Khi Bạch Diệc Phi thấy Hồng Quân lao tới lần nữa, anh biết mình không thể bắt được cú đấm của hắn, thế nên dùng cùi chỏ đỡ lấy, lăn trên đất, rồi lại lăn qua một bên để tránh cú đá của hắn.
“Bùm!”
Chỗ Hồng Quân giẫm chân lên đã thành một cái hố.
Nhưng đúng lúc này, Bạch Diệc Phi đột nhiên quay lại, dùng cả chân và tay ôm lấy Hồng Quân, sau đó xoay người ngã mạnh về phía sau, khiến Hồng Quân ngã xuống đất.
Chiêu này của anh làm Hồng Quân cực sock.
Lúc này rồi mà Bạch Diệc Phi vẫn có tốc độ và kĩ năng như vậy, hắn thật sự kinh ngạc.
Nhưng dù kinh ngạc đến đâu thì cấp bậc của hắn cũng cao hơn Bạch Diệc Phi, những chiêu này không thể đánh bại được cao thủ.
Vì vậy vào thời điểm hắn ta sắp ngã, Hồng Quân nhấc chân lên đạp về phía Bạch Diệc Phi, sau đó cho anh một cùi chỏ.
“Phụt!”
Bạch Diệc Phi bị mất hết sức lực, bị đánh bay ra ngoài, đồng thời với tác dụng của thuốc độc, anh phun ra một ngụm máu lớn.
“Rầm!”
- ------------------