Mọi người có mặt đều im lặng.
Bạch Diệc Phi nhìn Từ Lãng, sau đó lắc đầu nói: “Anh Từ, thả cô ta ra!”
“Nhưng mà...”, Từ Lãng lo lắng không thôi.
Bạch Diệc Phi lại nói: “Thả cô ta ra!”
Từ Lãng không cam tâm, nghiến chặt răng, mặt đanh lại, nhìn chằm chằm vào Lục Tây rồi mới thu dao về, thả Lục Tây ra.
Đám người bên dưới nhất thời không tránh khỏi hoảng sợ, bọn họ đều nhìn về phía Bạch Diệc Phi và nghĩ, nếu Bạch Diệc Phi bị trúng độc chết, bọn họ còn có cơ hội sống không?
Người của Bạch Diệc Phi rất lo lắng cho anh, Trương Hoa Bân lập tức nói với Trần Hạo: “Nhanh đi tìm Lưu Hiểu Anh”.
Trần Hạo quay người chạy nhanh đi.
Bạch Diệc Phi lúc này đột nhiên cảm thấy rất bình yên, trong lòng không có một tia cảm xúc nào.
Anh lau máu trên mũi, nhìn về phía Lục Tây cười nói: “Tôi không trách cô!”
“Anh dựa vào cái gì mà không trách tôi, anh không có tư cách này”, Lục Tây hừ lạnh.
Bạch Diệc Phi gật đầu cười khổ: “Cô nói đúng, đều tại tôi, nhà họ Lục mới chết thảm như vậy!”
“Mặc dù bây giờ xem ra vẫn còn rất nhiều nghi vấn...”
Sau khi nhà họ Hồng bị tiêu diệt, Bạch Diệc Phi cẩn thận suy nghĩ về những gì đã xảy ra ở khu số 4.
Lúc đầu Lục Viễn yêu cầu anh đưa Lục Miêu Miêu đi, chẳng lẽ chỉ là vì anh là thương nhân từ bên ngoài đến?
Những năm gần đây, thương nhân đến đảo Lam vẫn ít hay sao?
Tuyệt đối không ít!
Vậy tại sao Lục Viễn lại chọn anh?
Đương nhiên, bây giờ nói về vấn đề này cũng không có ý nghĩa gì nữa.
Bạch Diệc Phi nhìn Lục Tây cười nhạt nói: “Lục Viễn quả thực vì tôi mà chết, đến khi chết ông ấy cũng không tiết lộ thân phận của tôi, cái này đúng là tôi nợ ông ấy, thế nên, tôi càng không có tư cách trách cô!”
“Lúc trước tôi đã từng nói, hãy cho tôi một chút thời gian giải quyết chuyện riêng của mình, sau đó, tùy ý cô báo thù, nhưng bây giờ xem ra, cô không hề muốn cho tôi thời gian!”
“Nếu đã như vậy, thì thế này đi, làm người ai cũng phải chết, chỉ là chết sớm hay muộn thôi”.
“Nếu như tôi chết có thể làm các người thoải mái hơn, vậy thì cái chết của tôi rất đáng”.
Nghe thấy lời anh nói, Lục Tây sững sờ.
Cô ta có chút kinh ngạc, Bạch Diệc Phi không trách cô ta, thậm chí còn không ép cô ta giao ra thuốc giải.
Một người có thể thật sự làm đến mức này sao?
Bạch Diệc Phi bình tĩnh nói với những người xung quanh: “Mọi người hãy nhớ kĩ lời tôi vừa nói, coi như là di trúc của tôi đi, sau này không ai được làm khó chị em bọn họ”.
Ai nấy nghe thấy lời này đều bị sock.
Những người bên cạnh Bạch Diệc Phi, họ đã từng nghĩ đến việc anh sẽ chết, nhưng trong mắt họ, anh sẽ chết một cách oanh oanh liệt liệt, hoặc chết một cách có ý nghĩa.
Nhưng không bao giờ nghĩ rằng anh lại chết một cách thê thảm và vô giá trị như bây giờ.
Bạch Diệc Phi hít sâu một hơi, nói với Hồng Quân: “Người anh hận chỉ có tôi, kẻ thù cũng là tôi, vì vậy đừng làm tổn thương những người vô tội nữa”.
“Sau khi tôi chết, anh có thể rời khỏi đây, tôi sẽ không để bọn họ tìm anh trả thù, anh gỡ bỏ thuốc nổ đi”.
Lời nói của Bạch Diệc Phi làm những người có mặt đồng thời cảm thấy áy náy và có chút không nhẫn tâm.
Về phần Từ Lãng và những người khác, trong lòng họ càng buồn hơn, họ hận không thể giết Hồng Quân và Lục Tây ngay lập tức.
Theo phong cách trước đây Lục Tây, cô ta nhất định sẽ nói vài câu chế giễu anh, nhưng bây giờ, cô ta thậm chí không biết phải nói gì.
Còn Hồng Quân nhìn Bạch Diệc Phi đang chảy máu mũi thì vẻ mặt tức giận của hắn ta đã dịu đi đôi chút.
Nhưng hắn vẫn cười lạnh nói: “Mày không phải cố ý làm ra vẻ cao thượng, tao không tin mày không sợ chết, chẳng qua là mày không còn cách nào mà thôi!”
“Hừ, bây giờ cuối cùng mày cũng biết được tâm trạng lúc đó của tao rồi chứ, có phải rất tuyệt vọng không?”
“Biết mình sống không nổi nữa, không còn hi vọng, thế nên mới làm ra vẻ hiên ngang lẫm liệt, để người khác phải cảm ơn mày?”
“Thủ đoạn này của mày đúng là rất đê tiện!”
“Còn tao, sẽ không để cho mày đạt được mục đích đâu”.
Lời của Hồng Quân càng khiến những người có mặt phẫn nộ hơn.
Người đàn ông đeo khuyên tai lớn bên cạnh Trường Tiễu rất bất bình với Bạch Diệc Phi vì lần trước anh đã giết anh em của anh ta.
Nhưng bây giờ, nhìn thấy anh vẫn bình tĩnh như vậy, trong lòng anh ta không khỏi dâng lên một cảm giác khâm phục.
“Mày tưởng con mẹ nó ai cũng giống nhà họ Hồng chúng mày sao?”, người đàn ông đeo khuyên tai không nhịn được mà hét vào mặt Hồng Quân.
Hồng Quân khinh thường nói: “Chúng mày sao có thể so được với nhà họ Hồng của tao? Toàn một lũ giả dối!”
Nhưng đúng lúc này, một người phụ nữ mặc đồ thoải mái vội vã chạy tới.
Người đến chính là Lưu Hiểu Anh.
Lưu Hiểu Anh chạy tới trước mặt Bạch Diệc Phi, nhìn thấy anh chảy nhiều máu như vậy, vừa lo lắng vừa đau lòng, lập tức lấy ra một viên đan dược đưa cho anh: “Nhanh uống đi, tôi sẽ dùng kim châm để khóa mạch máu của anh lại, bây giờ vẫn còn kịp!”
Bạch Diệc Phi nhìn thấy Lưu Hiểu Anh đi tới, trong lòng đột nhiên có chút khó chịu.
Nhìn cách ăn mặc hiện tại của Lưu Hiểu Anh. Anh đột nhiên như đoán được chuyện gì đã xảy ra đêm hôm đó.
Bạch Diệc Phi lắc đầu.
Lưu Hiểu Anh sắc mặt tái nhợt, sốt sắng nói: “Lắc đầu cái gì, mau uống đi không thì anh sẽ chết đó”.
Bạch Diệc Phi cười nói: “Hiểu Anh, cô không cảm thấy, đây là kết quả tốt nhất sao?”
Lưu Hiểu Anh sững sờ giây lát, sau đó không khỏi lắc đầu, nước mắt bất giác chảy xuống: “Không phải như vậy, đây căn bản không phải là kết quả tốt nhất, là anh đang chạy trốn”.
Đúng vậy, anh đang trốn tránh.
Nhưng nếu cuộc trốn chạy của anh có thể khiến nhiều người sống sót hơn, vậy không đáng sao?
Bạch Diệc Phi tiếp tục lắc đầu, ngẩng đầu nhìn Hồng Quân nói: “Cô ấy tên là Lưu Hiểu Anh, biết cô ấy giỏi nhất cái gì không? Cô ấy giỏi nhất là y thuật, mấy năm nay không ít lần tôi trúng độc, đều là cô ấy cứu tôi, thế nên, anh thật sự nghĩ rằng chất độc này có thể giết chết tôi sao?”
Hồng Quân choáng váng.
Thoạt nhìn Lưu Hiểu Anh mới chỉ ngoài hai mươi tuổi, vậy mà đã giỏi như vậy, cô ta có thể cứu sống Bạch Diệc Phi.
Bạch Diệc Phi tiếp tục nói: “Nếu tôi muốn sống thì tôi có thể sống, cho dù không tìm được số thuốc nổ kia của anh, tôi cũng có cách cứu được một số ít người ở đây, ít nhất thì tôi vẫn có thể sống tiếp”.
“Vì vậy, anh có lẽ biết phải lựa chọn thế nào rồi đấy”.
Vì đã chiếm lĩnh được khu vực số 4 nên xe tải của nhà họ Hồng cũng đã thành đồ của Bạch Diệc Phi, muốn trốn thoát cũng không phải không thể.
Chỉ là những người dân này chạy không thoát mà thôi.
Bạch Diệc Phi nhìn Hồng Quân mà nói: “Tôi không uống thuốc giải, còn anh phải lập tức tắt thiết bị kích nổ đi, như vậy không phải rất tốt sao?”
Ánh mắt Hồng Quân nhìn Bạch Diệc Phi có chút do dự, thân thể hắn bất giác run lên.
“Thời gian không đợi ai đâu, anh nhanh chóng quyết định đi, nếu không tôi sẽ lập tức uống thuốc giải, lên xe rời khỏi đây”, Bạch Diệc Phi thúc ép nói.
Thấy vậy, Hồng Quân nghiến răng nói: “Được, nhưng tao có một điều kiện!”
“Nói!”, Bạch Diệc Phi nhẹ nói.
“Thiết bị kích nổ, tao muốn mày đi tắt với tao!”
“Không được, tôi cũng muốn đi cùng, anh là cao thủ cấp 2, nếu giữa đường nuốt lời muốn giết Bạch Diệc Phi thì sao?”, Trần Ngạo Kiều cự tuyệt luôn.
Những người khác cũng đồng ý với điều này: “Đúng vậy, chúng tôi cũng muốn đi”.
Bạch Diệc Phi xua tay nói: “Cứ làm theo lời anh ta đi”.
“Nhưng mà...”, Trần Ngạo Kiều lo lắng nói.
Bạch Diệc Phi cười khổ lắc đầu: “Tôi đã trúng độc rồi, không lâu sẽ phải chết, giết tôi giữa đường có ý nghĩa gì chứ?”
Mọi người nhìn anh lo lắng mà không biết nói gì.
Đột nhiên Từ Lãng mắng: “Bạch Diệc Phi, mẹ kiếp anh bị ngu à? Anh chết rồi thì chúng tôi phải làm sao?”
“Đúng vậy...”, mọi người vội vàng gật đầu.
Tuy nhiên, cho dù mọi người có nói gì thì Bạch Diệc Phi cũng không thay đổi quyết định.
Ngay khi bọn họ chuẩn bị rời đi, Lưu Hiểu Anh đột nhiên nắm lấy cổ tay Bạch Diệc Phi nói: “Tôi đi cùng anh!”
Bạch Diệc Phi muốn từ chối nhưng Hồng Quân lại nói: “Cô ta có thể đi cùng!”
“Tôi cũng đi!”, không biết tại sao, Lục Tây cũng nói theo.
- ------------------