Nơi vốn dĩ có những biệt thự hào hoa ở khắp mọi nơi, bây giờ lại trở thành một mớ hỗn độn.
Sự thịnh vượng một thời bỗng chốc hóa suy tàn.
Dường như một cung điện bị sụp đổ do quân địch tấn công.
Đạo Trưởng im lặng sau khi nhìn thấy cảnh này.
Ông ta không có thiện cảm với nhà họ Hồng, và rất ghét Hồng Phạm, bởi vì Hồng Phạm đã coi thường Bạch Diệc Phi.
Nhưng cuối cùng, ông ta nhận ra chính mình cũng phạm phải sai lầm tương tự, vẫn cứ xem nhẹ Bạch Diệc Phi.
Sư đệ của Đạo Trưởng kiểm tra một vòng không phát hiện ra bóng dáng của Bạch Diệc Phi bèn chạy đến cười nói với Đạo Trưởng: “Sư huynh, tên Bạch Diệc Phi nhất định là sợ rồi, biết anh sẽ quay trở lại giết hắn, sợ nên chạy mất rồi”.
Đạo Trưởng nhìn ông ta một cái, khẽ lắc đầu rồi thở dài.
Sư đệ của Đạo Trưởng vẫn chưa phát hiện, đắc ý nói: “May cho hắn chạy nhanh, nếu không nhất định phải chém hắn thành 8 miếng”.
Đạo Trưởng lại liếc về phía ông ta, ánh mặt lạnh xuống: “Hừ, cậu thật sự tưởng rằng hắn ta sợ hãi mà bỏ chạy sao?”
Sư đệ Đạo Trưởng sững sờ một hồi, sau đó mới phát hiện ra ánh mắt của Đạo Trưởng có chút vấn đề, khẽ giật mình, không khỏi hỏi: “Lẽ nào không phải sao? Hay là hắn ta cố ý?”
“Lần này chúng ta thua rồi”, Đạo Trưởng khẽ lắc đầu, biểu cảm âm trầm.
Sư đệ ông ta vẫn không hiểu, kinh ngạc nhìn Đạo Trưởng, tại sao lại thua? Bạch Diệc Phi không phải vẫn luôn trốn tránh bọn họ sao?
“Sư đệ, chúng ta đi”, Đạo Trưởng vỗ vai ông ta mà thở dài.
Sư đệ Đạo Trưởng vẫn không hiểu: “Chúng ta đi đâu?”
“Đi gặp đại boss”, Đạo Trưởng chậm rãi nói.
Sư đệ Đạo Trưởng do dự nói: “Ở đây thì sao?”
Đạo Trưởng khẽ lắc đầu: “Khu số 4 đã nằm ngoài tầm kiểm soát của chúng ta rồi”.
“Sao có thể chứ?”, sư đệ của Đạo Trưởng vẫn kinh ngạc và khó hiểu.
Đạo Trưởng xoay người bước ra ngoài, chậm rãi nói: “Nhà họ Hồng không còn nữa, mỏ vàng đổi chủ, khu số 4 đã mất kiểm soát hoàn toàn”.
Sư đệ Đạo Trưởng sợ hãi mở to mắt.
Mỏ vàng đổi chủ rồi?
Chẳng phải bọn họ vừa rời khỏi mỏ vàng sao?
Tại sao nó lại đổi chủ chứ?
Lẽ nào...
....
Đạo Trưởng nói đúng, khi biết Bạch Diệc Phi không ở mỏ vàng, họ đã lập tức chạy về hỗ trợ nhà họ Hồng, Diệp Hoan và Lâm Cuồng đã dẫn người của họ chiếm được mỏ vàng rồi.
Bạch Diệc Phi bọn họ chia thành 3 nhóm.
Người của Lâm Cuồng và Diệp Hoan vẫn luôn chờ đợi cơ hội trong bóng tối, ngay khi Bạch Diệc Phi nhận được tin rằng Đạo Trưởng bọn họ rời khỏi mỏ vàng, bèn lập tức thông báo đến hai người kia, sau đó nhanh chóng chiếm giữ mỏ vàng.
Sở dĩ Đạo Trưởng không dám động vào hai người bọn họ là bởi vì, một khi họ đã chiếm được rồi thì ông ta không có cách nào lấy lại được.
Đạo Trưởng không dám manh động cũng là vì hai người đó là người của tứ đại gia tộc.
Một Bạch Diệc Phi của nhà họ Bạch đã đủ lắm rồi, nếu đồng thời khiêu khích vào nhà họ Lâm và nhà họ Diệp, đến lúc ấy, ba trong bốn gia tộc lớn sẽ có thù với ông ta, ông ta nhất định đánh không lại.
...
Văn phòng mỏ vàng số 4.
Diệp Hoan đứng trước cửa sổ phòng làm việc nhìn mỏ vàng lớn trước mắt, không khỏi cảm khái: “Kế điệu hổ li sơn này của anh ta thật là vi diệu!”
“Bây giờ nghĩ lại, trước đây đánh qua đánh lại với anh ta, tôi dường như vẫn khá may mắn”.
Lâm Cuồng ngồi trên ghế sô pha trong văn phòng, gác chân chữ ngũ uống một ngụm nước, vừa thở dài vừa nói: “Đây cũng bình thường thôi, nếu anh Bạch và anh hai có thể hòa hợp với nhau mới thật sự là đáng sợ”.
Anh hai trong lời của Lâm Cuồng chính là em trai của Bạch Diệc Phi, Bạch Khiếu.
Diệp Hoan nghe vậy thì khẽ cau mày.
Gã ta đã từng nghe Diệp Gỉa nói rằng Bạch Khiếu là một sự tồn tại yêu nghiệt nhất trong thế hệ của bọn họ, bởi không ai có thể đấu lại hắn ta.
Tuy nhiên khi Diệp Gỉa nói lời này thì Bạch Diệc Phi vẫn đang ở rể nhà họ Lý, chưa ai biết đến anh ta cả.
Diệp Hoan không khỏi nghĩ, nếu lúc đó Bạch Diệc Phi cũng ở nhà họ Bạch, có khả năng Diệp Gỉa sẽ nói: “Hai người con của nhà họ Bạch là sự tồn tại yêu nghiệt nhất trong thế hệ bọn họ”.
“Haiz, thật không cam tâm”, Diệp Hoan không biết nghĩ đến cái gì mà tự nhiên lắc đầu nói.
Lâm Cuồng thấy vậy khẽ gật đầu, sau đó thở dài: “Đúng vậy, thật không cam tâm mà!”
Sau đó văn phòng chìm trong im lặng.
Không biết qua bao lâu, Diệp Hoan đột nhiên hỏi: “Này, Bạch Diệc Phi nói hai nhà chúng ta phân chia mỏ vàng trong khu số 4, anh nghĩ nên chia như thế nào?”
Lâm Cuồng nghĩ một chút rồi nói: “Để anh Bạch quyết định đi, dù sao chúng ta cũng không đóng góp sức lực gì”.
Lâm Cuồng lại lắc đầu nói: “Nếu anh ta đã nói như vậy thì mỏ vàng chính là của chúng ta, chúng ta chia thế nào thì chia”.
“Không được, tôi không đồng ý”, Lâm Cuồng từ chối.
Diệp Hoan khẽ nhíu mày, tựa hồ muốn nói gì đó.
Bên ngoài có tiếng gõ cửa, người bên ngoài nói: “Ông chủ Bạch quay lại rồi”.
Diệp Hoan và Lâm Cuồng liếc nhìn nhau, sau đó cùng nhau bước ra cửa.
...
Bạch Diệc Phi đi theo bọn họ vào trong, sau đó đuổi mọi người ra ngoài và đóng cửa lại.
Diệp Hoan và Lâm Cuồng nghĩ rằng Bạch Diệc Phi đến đây để thảo luận về việc phân chia mỏ vàng, nhưng vẻ mặt của anh lúc này rất nghiêm túc, hai người nhìn nhau, Diệp Hoan hỏi: “Sao thế?”
Bạch Diệc Phi nghiêm túc nhìn bọn họ: “Hai người đừng nói chuyện trước”.
Hai người nhìn Bạch Diệc Phi, hơi giật mình.
Sau đó Bạch Diệc Phi lấy điện thoại ra gọi cho Kỳ Kỳ.
Một lúc sau, cuộc gọi đã được kết nối.
“A lô!”
Ngữ khí của Bạch Diệc Phi nghiêm nghị: “Cô vẫn đang bảo vệ Mạnh Kình à?”
“Đây không phải điều anh yêu cầu sao?”, Kỳ Kỳ hừ lạnh hỏi lại.
“Bây giờ anh ta có ở bên cạnh cô không?”
“Không, tôi đang ở chỗ chị dâu”.
“Tốt, bây giờ cô nghe tôi, không cần để ý đến Mạnh Kình nữa, bây giờ cô lập tức quay về nhà họ Bạch, đừng hỏi vì sao, lập tức xuất phát”.
“Tôi... tút tút...”
Sau khi Kỳ Kỳ bên kia nói một chữ, điện thoại bị ngắt kết nối.
Bạch Diệc Phi còn muốn nói gì đó, anh sửng sốt vài giây rồi gọi lại.
“Xin lỗi, thuê bao quý khách vừa gọi đã tắt máy!”
Rõ ràng là đang nói chuyện bây giờ lại đột nhiên tắt máy.
Bạch Diệc Phi đột nhiên cảm thấy bất an, trong lòng không khỏi lo lắng nhưng lại không dám cho Từ Lãng biết.
Thấy vậy, Lâm Cuồng hỏi: “Anh Bạch, rốt cuộc là có chuyện gì?”
“Xảy ra chuyện gì rồi?”, Diệp Hoan cũng hỏi.
Bạch Diệc Phi ngồi trên sô pha, nhắm mắt suy nghĩ.
Diệp Hoan và Lâm Cuồng không hiểu nên anh nhìn tôi, tôi nhìn anh.
Thật lâu sau, Bạch Diệc Phi cuối cùng cũng mở mắt, cau mày nói: “Chúng ta đã bỏ qua một chuyện”.
“Sao cơ?”
Vẻ mặt Bạch Diệc Phi âm trầm nói: “Đảo Lam do liên minh doanh nghiệp thành lập, thế nên Đạo Trưởng chính là ông chủ lớn nhất, bọn họ sẽ nghe theo mệnh lệnh của Đạo Trưởng”.
“Nhưng, đảo Lam luôn bị cô lập với thế giới bên ngoài, vậy thì, bọn họ không nên biết chuyện Đạo Trưởng là người của liên minh doanh nghiệp”.
“Nhưng tất cả bọn họ đều biết và còn nghe theo lời Đạo Trưởng”.
“Nhưng bọn họ cũng giấu Đạo Trưởng một việc”.
Diệp Hoan và Lâm Cuồng có chút bối rối.
Sau đó, Bạch Diệc Phi lấy ra những hóa đơn vàng trị giá 1 tỷ tệ: “Ví dụ như cái này, Đạo Trưởng không biết, không thì với tính cách của ông ta, sớm đã lấy những thứ này làm của riêng rồi”.
- ------------------