Lưu Đao cũng không để trong lòng, chỉ là một điếu thuốc mà thôi, đập vào mặt cũng chẳng làm sao, nên gã ta không thèm chạy. Gã ta hoàn toàn không tránh đi mà trực tiếp đánh về phía Trần Ngạo Kiều.
Nhưng mà gã ta sai rồi.
Khi điếu thuốc kia thật sự đập vào mặt thì trong lòng gã ta vô cùng sợ hãi.
Sau đó cả mặt lập tức đau nhức.
Loại đau này không giống như bị một điếu thuốc đập vào, mà là như cả cây côn sắt ập vào mặt vậy.
Vì vậy Lưu Đao theo bản năng nhắm nghiền hai mắt, cũng không tiếp tục tấn công Trần Ngạo Kiều nữa.
Trần Ngạo Kiều giơ chân lên, dồn sức đạp một cái, đối phương lập tức bay ra xa.
Lưu Đao được đồng bọn đỡ dậy, trên mặt gã ta nghiêm túc: "Hóa ra cũng là cao thủ cấp hai!"
Đồng bọn của gã ta nhìn thoáng qua Lưu Đao, sau đó kinh ngạc nói: "Anh Đao, mặt của anh!"
Lưu Đao vươn tay ra sờ, trên tay toàn là máu. Đó chỉ là một điếu thuốc lá bình thường, vậy mà lại có thể cắm thẳng vào trong thịt của gã ta.
Vẻ mặt Lưu Đao rất u ám, gã ta nhìn chằm chằm vào Trần Ngạo Kiều, sau đó lạnh lùng nói: "Cao thủ cấp hai thì thế nào? Hai bọn tao cũng thế, tao không tin hai người mà không đánh lại được một người?"
Vì vậy hai bọn họ liếc nhau rồi gật đầu.
Hai bọn họ nói chuyện không e dè, Trần Ngạo Kiều cũng nghe thấy, anh ta thản nhiên nói: "Ơ, muốn chơi hội đồng à?"
"Đúng thế thì sao?", đồng bọn của Lưu Đao cười khẩy một tiếng: "Nơi này chính là đảo Lam. Ở nơi này, con mẹ nó ai mà quan tâm mày nhiều người hay ít người chứ?"
“Chỉ cần giết mày rồi thì ai biết được? Cho dù biết thì ai dám động tới chúng tao?”
Trần Ngạo Kiều nghe thấy thế thì cố ý tỏ vẻ kinh ngạc, sau đó thì gật gù hiểu rõ: "Hóa ra là vậy, ở đảo Lam này dù cho làm chuyện xấu gì cũng không cần lo người khác sẽ biết!"
Nhìn thấy dáng vẻ này của Trần Ngạo Kiều thì Lưu Đao và đồng bọn của gã ta đều khinh thường cười khẩy một tiếng.
Nhìn dáng vẻ Trần Ngạo Kiều là biết người ở bên ngoài tới. Hoàn toàn không biết quy tắc của đảo Lam, thế mà còn dám tới khiêu khích bọn họ, đúng là muốn ngửi mùi đất rồi mà!
Nhưng mà Trần Ngạo Kiều đột nhiên nhếch miệng cười nói: "Nếu nói như vậy, vậy tao không khách khí nữa".
"Lên, giết bọn chúng đi!"
Trần Ngạo Kiều chỉ vào hai người Lưu Đao.
Lưu Đao và đồng bọn lập tức kinh ngạc, hai người nghiêm túc nhìn quanh bốn phía, nhưng không phát hiện còn có người ở chỗ này, vì vậy Lưu Đao cười mỉa một tiếng: "Phô trương thanh thế hả?"
"Cũng không phải!"
Một giọng nói trầm thấp từ phía sau gã ta vang lên.
Nếu như đánh nhau chính diện, thì cao thủ cấp hai có thể hoàn toàn nghiền nát cao thủ cấp ba, nhưng nếu là đánh lén thì lại không như thế.
Theo tiếng nói vang lên, sau lưng Lưu Đao đột nhiên xuất hiện một thanh đao.
Bên cạnh vách tường khách sạn có một đống thùng giấy cũ nát.
Thanh đao bắn ra từ trong thùng giấy. Cùng lúc đó cũng có một người nhảy từ bên trong ra ngoài.
Lưu Đao và đồng bọn đồng thời hoảng sợ, theo bản năng lùi về sau một bước.
Mà đúng lúc này bọn chúng đột nhiên cảm giác dưới chân có cái gì đó, cúi đầu nhìn thì phát hiện không ngờ là hai sợi dây thừng, vừa khéo trói chặt mắt cá chân của bọn chúng lại.
Trong lòng cả hai sợ hãi, biết rõ bản thân đã bị lừa, thế nên vội cầm vũ khí định chém đứt dây thừng.
Nhưng ngay lúc này lại có mấy người đột nhiên xuất hiện, bọn chúng cũng không ra tay với Lưu Đao và tên đồng bọn, mà là xử lý thanh đao trong tay hai người họ.
“Keng!”
“Keng!”
Âm thanh vũ khí đụng vào nhau vang lên
Cùng lúc đó, bởi vì chưa kịp chém đứt dây thừng nên dây thừng dưới mặt đất đã kéo chặt chân cả hai lại. Hai người bọn họ mất thăng bằng trong nháy mắt, sau đó cơ thể ngã nhào ra sau.
Ngay sau đó, người đầu tiên xuất hiện đã đến bên cạnh bọn họ, người đó vung thanh đao lên lần nữa.
"Á!"
Hai tiếng kêu thảm thiết vang lên đồng thời.
Hai cao thủ cấp hai cứ như vậy bị một cao thủ cấp ba chém đứt hai chân.
Mà cao thủ cấp ba này chính là Từ Lãng, còn những người xung quanh chính là thành viên của tổ chức Cuồng Sa.
Lúc này Trần Ngạo Kiều bước chậm rãi tới trước mặt hai người. Anh ta từ trên cao nhìn xuống bọn chúng, sau đó cười nói: "Muốn giết bọn mày thì chỉ cần một cao thủ cấp ba và sáu cao thủ cấp bốn thôi".
Trong mắt Lưu Đao và đồng bọn của gã ta, thì những tên cấp ba trở xuống đều là đồ bỏ đi, nhưng bọn chúng lại không ngờ lại thua trên tay những người mà chúng coi là vô dụng này.
“Bọn mày hèn hạ!”
Lưu Đao gào lên một tiếng.
Sau khi Trần Ngạo Kiều nghe thấy từ này thì không khỏi cười: "Đây chính là do bọn mày nói mà, ở đảo Lam này, mặc kệ làm chuyện xấu gì thì vẫn không sợ người khác biết".
"Huống chi nếu để cho bọn mày và một cao thủ cấp ba quyết đấu, thì thật sự còn là công bằng sao? Làm ngược lại thì không phải cũng là hèn hạ sao, vậy bọn mày có tư cách gì nói bọn tao?"
Từ Lãng chỉ là cao thủ cấp ba, nếu đấu với bọn chúng thì tuyệt đối không có phần thắng, hơn nữa đây cũng không phải là sở trường của Từ Lãng.
Hơn nữa Từ Lãng đã từng là sát thủ, sát thủ cũng mặc kệ chuyện có hèn hạ hay không. Bọn họ chỉ biết hoàn thành nhiệm vụ và giết chết mục tiêu.
Ám sát, đánh lén, thậm chí tỉ mỉ tính toán, đây mới là điều Từ Lãng am hiểu nhất.
Vì vậy lúc đó Trần Ngạo Kiều chịu trách nhiệm hấp dẫn sự chú ý của bọn chúng, Từ Lãng đã bố trí xong xuôi mọi thứ, sau đó chỉ huy thành viên Cuồng Sa tiến hành ám sát.
Hoàn thành một loạt động tác này thì đủ thấy Từ Lãng đã ám sát hoàn hảo cỡ nào.
Lời Trần Ngạo Kiều nói đã khiến Lưu Đao im lặng. Trong phút chốc gã ta không biết nên nói cái gì.
Mà đồng bọn Lưu Đao lúc này cũng đột nhiên ý thức được nói gì cũng không có tác dụng, tính mạng của bọn chúng đã bị uy hiếp, vì vậy tên đó lập tức đổi thái độ: "Đại ca, cầu xin các anh đừng giết chúng tôi. Các anh muốn cái gì cũng được, chúng tôi cũng có thể bán mạng cho các anh!”
Lưu Đao nghe thấy đồng bọn nói những lời này thì cũng lập tức hùa theo: "Đúng đúng đúng, cầu xin các anh! Đừng giết chúng tôi!"
Trần Ngạo Kiều không nói gì, mà quay lại nhìn về phía Từ Lãng.
Bởi vì lần này do Từ Lãng quyết định.
Từ Lãng nhìn thoáng qua khách sạn.
Thật ra khi những kẻ này đi vào khách sạn thì bọn họ cũng đã bố trí rồi. Cho nên những việc xảy ra trong khách sạn mọi người cũng biết rõ rành mạch.
Từ Lãng lạnh lùng nói: “Nếu như bọn mày cống hiến cho Bạch Diệc Phi, thì có thể khiến cho anh ấy như hổ mọc thêm cánh, nhưng mà...”
“Anh ấy sẽ không cần loại người như bọn mày!”
"Vì vậy, đi chết đi!"
Từ Lãng cầm thanh đao của mình lên, sau đó rạch một nhát lên cổ hai cao thủ cấp hai, hai tên đó lập tức tắt thở.
Sau khi giết xong thì Từ Lãng lấy ra một chiếc khăn mùi xoa lau máu trên đao, đây là thói quen nhiều năm của anh ta.
Sau đó anh ta quay người đi vào khách sạn.
Chủ khách sạn thấy rất rõ ràng tất cả chuyện xảy ra bên ngoài. Trong lòng rất hả giận, nhưng mà khi ông ta nhìn thấy Từ Lãng đi đến thì sợ tới mức hai chân như nhũn cả ra.
Từ Lãng chỉ lạnh nhạt nói với ông ta: "Mọi người tìm chỗ tránh một khoảng thời gian trước đi".
Ông chủ nghe xong lời này thì lập tức gật đầu: "Dạ dạ".
Ông chủ khách sạn không dám hỏi nguyên nhân, chỉ có thể đồng ý.
Mà lúc này bà chủ đã mặc xong quần áo, bà ta nhẹ giọng nói một câu: "Có thể tránh đi nơi nào? Và có thể tránh bao lâu?"
Ông ta nghe được lời này thì sợ tới mức toàn thân run lên, ông ta lập tức trừng mắt với vợ mình: "Mau câm miệng lại, cứ nghe lời anh ấy nói là được, chen miệng cái gì?"
Bà chủ yên lặng cúi đầu gạt lệ.
Từ Lãng thấy hai người như vậy thì không khỏi hít một hơi thật sâu, rồi lại chậm rãi thở ra, cuối cùng bình tĩnh nói: "Hai ngày".
“Sau hai ngày, ông chủ của chúng tôi sẽ trả lại cho mọi người một thế giới mới không giống thế giới này".
Nghe thế thì ông chủ và bà chủ đều ngây ngẩn cả người.
Hai ngày?
Một thế giới mới không giống thế giới này?
Bọn họ không biết, cũng không hiểu, đặc biệt là bà chủ trẻ tuổi. Bởi vì từ lúc còn rất nhỏ bà đã tới đảo Lam rồi, hoàn toàn không biết rõ thế giới bên ngoài ra làm sao.
Nhưng ông chủ không giống vậy, ông ta đã bốn mươi năm mươi tuổi rồi. Ông ta biết rõ, vì vậy ông ta đột nhiên kích động.
- ------------------